Sao có thể, hắn đường đường là một hoàng tử, nếu như bị những công tử thế gia kia biết tin hắn hướng một cái phế vật nhận lỗi, không biết sẽ cười hắn thánh bộ dạng gì.
Như vậy thì thể diện của hắn còn có thể đặt ở đâu nữa?
Nghĩ đến đây, Lục hoàng tử lắc đầu, nói: “Không, ta từ chối.”
Luôn mồm nói nàng phế vật, Ninh An cũng không có sinh khí, nàng chỉ là cảm thấy Lục hoàng tử này cùng Tứ công chúa có điểm ngu ngốc,thật sư cho rằng nàng vẫn còn là Lãnh Nguyệt Tâm dễ bắt nạt lúc trước sao?
Hiện tại nàng chính là đặc công sở hữu dị năng của nước Z a!
Liền ngay lúc Lăng Tiêu chuẩn bị nói chuyện, trên người Tứ công chúa cùng Lục hoàng tử đột nhiên bốc cháy, chỉ trong chốc lát liền đem quần áo hai người thiêu cháy rụi.
Thấy tình huống như vậy, mọi người ai ai cũng đều sững sờ tại chỗ, sao tự nhiên lại bốc cháy kia chứ?
Người vẫn luôn không nhúc nhích đó chính là Lăng Sở Thiên, thấy vậy liền liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Tâm một cái, ngay sau đó dùng linh lực một tay che chở, một tay bắt lấy hai người nhảy tới hồ nước gần đó ném xuống.
Lúc này mới dập tắt được lửa trên người bọn họ.
Hai người sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi, nếu chậm một chút nữa thôi, hai người bọn họ phỏng chừng liền bị thiêu chết.
Lăng Tiêu vừa nhìn thấy tình huống này, vội vàng cùng mọi người đi qua.
Đám bọn họ vừa đi, hiển nhiên sẽ không còn ai chắn đường Lãnh Nguyệt Tâm nữa.
Nàng xoay người, hướng An Bình cung đi đến, đầu cũng không quay lại dù chỉ một lần.
Lần này chỉ là cho bọn họ một cái giáo huấn, nếu lại có lần sau, sẽ trực tiếp thiêu chết!
Sau khi đạp tắt lửa, Lăng Sở Thiên lại mới đưa bọn họ từ dưới hồ lên, ngay sau đó không kiễn nhẫn nói: “Nhìn bộ dạng các ngươi xem, còn ra thể thống gì nữa, còn không mau trở về thay y phục sửa sang lại!”
Tứ công chúa sắc mặt trắng bệch, không dám nói thêm cái gì, liền nhanh chóng rời đi, mặt khác Lục hoàng tử thấy vậy, cũng rời đi theo.
Lúc này chỉ còn lại Lăng Sở Thiên và Lăng Tiêu.
Chờ những người đó đi xa, Lăng Tiêu mới nhíu mày nói: “Đang yên đang lành sao đột nhiên lại cháy?”
Lăng Sở Thiên nhấp môi, trầm mặc nửa ngày mới