Ngu Thanh Thiển tìm một sơn động yên tĩnh, thả ngựa ra cho nó tự đi kiếm đồ ăn.
“Ngươi biết nướng đồ chứ?” Nàng quay đầu nhìn Hỏa Ly Nhã.
Hỏa Ly Nhã gật đầu: “Biết.”
Cả chặng đường đều là hắn ăn hết lương khô nên giờ phải tự mình tìm đồ nướng ăn.
Ngu Thanh Thiển vứt hai con thỏ thuận đường săn được với mấy bao hương liệu cho hắn: “Giao cho ngươi, nhưng đừng có mà nướng cháy đó.”
Mặt Hỏa Ly Nhã tối sầm: “Nàng đừng có xem thường người khác.”
“Ngươi là thái tử được nuôi dưỡng ở nơi tôn quý, người ta hoài nghi khả năng nấu nướng của ngươi không phải là rất bình thường sao?” Ngu Thanh Thiển cười nhạt nói.
“Hay là ngươi tự làm đi?” Hỏa Ly Nhã Nhã nháy mắt.
“Lúc nãy ta vì giải độc cho ngươi nên hao tổn rất nhiều sức lực, ta cần phải nghỉ ngơi.” Ngu Thanh Thiển yêu thích đồ ăn ngon, nếu như không phải là vì để nhanh chóng đi tu luyện tinh hoa độc tố, thì nàng cũng muốn tự mình làm. Nàng biểu thị hoài nghi sâu sắc đối với tay nghề của Hỏa Ly Nhã.
“Hừ.” Hỏa Ly Nhã phát ra tiếng hừ lạnh lùng, nhưng mà cũng không có lằng nhằng về vấn đề này nữa, đi về bên cạnh gom củi.
Ngu Thanh Thiển đi vào trong động ngồi xếp bằng, ép tinh hoa độc tố màu đen từ đan điền ra, bắt đầu dùng dị năng hấp thụ từng giọt từng giọt luyện hóa.
Khoảng một tiếng sau, trong sơn động truyền tới mùi thơm ngào ngạt, nàng mở mắt duỗi tay uể oải.
Độc tố trong người Hỏa Ly Nhã so sánh với đứa con trai kia còn kém xa, luyện hóa xong toàn bộ cũng chỉ có thể làm cho dị năng chữa trị hệ Mộc của nàng mạnh hơn một chút mà thôi, đến cấp hai cũng chưa có thể phá vỡ.
Nhưng mà châu chấu có nhỏ nữa cũng là thịt, sau khi dị năng của nàng tiến bộ hơn thì lúc cần giải độc cho người khác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.
Lúc nàng bước ra khỏi sơn động thì thấy cảnh đêm bên cạnh đống lửa, thiếu niên y phục đỏ đang tập trung nướng hai con thỏ.
Ngọn lửa bập bùng phản chiếu thân hình của Hỏa Ly Nhã, khuôn mặt anh tuấn của hắn vừa giống con trai vừa giống con gái, lại vừa có chút gian xảo thoắt ẩn thoắt hiện, càng tăng cảm giác đẹp đẽ mơ hồ.
Hỏa Ly Nhã vừa ngẩng đầu lên thì thấy Ngu Thanh Thiển đang bước tới, bắt gặp được ánh mắt đang thưởng thức cái đẹp một cách đơn thuần, môi của hắn bất giác cong lên.
“Này.” Hắn đưa một con thỏ cho nàng.
Ngu Thanh Thiển nhìn bề ngoài của con thỏ nướng có vẻ không tệ, cắn một miếng, thì mắt liền sáng lên: “Không ngờ ngươi lại còn có tài nghệ này.”
“Ta thường xuyên ra ngoài rèn luyện, đến nơi hoang
dã cũng phải sinh tồn, tự nhiên cái gì cũng học được.” Hỏa Ly Nhã cầm con dao găm nho nhã xẻ thịt ra ăn.
“Ngươi là một thái tử của Văn Hỏa Quốc lại cần phải thường xuyên ra ngoài rèn luyện?” Ngu Thanh Thiển thản nhiên nhìn hắn.
Nàng cảm thấy Hỏa Ly Nhã là người có nhiều cố sự.
Hỏa Ly Nhã nhếch môi cười giễu cợt: “Nếu như không thường xuyên một mình ra ngoài rèn luyện mài giũa, thì hôm nay ta đã chết lâu rồi.”
Ngu Thanh Thiển sắc mặt bình tĩnh nói: “Thật ra cũng không có gì là không tốt, con người dù sao cũng phải dựa vào chính mình. Chỉ cần đủ mạnh, những oan ức đã chịu có thể trả lại hết, những người từng dày vò mình đều có thể cho chúng sống không bằng chết, sau đó đòi lại tất cả những gì thuộc về mình.”
Ở Mạt Thế nàng vẫn luôn là người có tính cách có thù tất báo, nàng cảm thấy Hỏa Ly Nhã cũng là loại người như vậy.
“Nàng nói đúng, phụ hoàng ta cũng từng nói như vậy.” Nhắc đến phụ hoàng, ánh mắt lạnh lùng của Hỏa Ly Nhã như ôn hòa hơn.
Ngu Thanh Thiển phát hiện ra sự ấm áp trong ánh mắt của Hỏa Ly Nhã thì có chút ngạc nhiên. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng Hỏa Ly Nhã chắc là người không được cha yêu thương, bị mẹ kế hãm hại. Xem ra không phải, nhưng mà nàng cũng không hỏi nhiều.
Ấn tượng của Hỏa Ly Nhã đối với Ngu Thanh Thiển càng ngày càng tốt, hắn ghét nhất là loại con gái giả vờ lương thiện nhưng tâm tư lại ác độc. Hắn vẫn là thích cái tính cách khá thẳng thắn nhưng nghiệt ngã này hơn.
“Đúng rồi, còn ba ngày nữa là chúng ta đến Học viện Hoàng gia rồi.” Hắn ngập ngừng nói: “Từ ngày mai chúng ta tách nhau ra mà đi thôi.”
Mụ đàn bà độc ác kia tuy không dám phái cao thủ đi giết hắn, nhưng nhất định sẽ phái tay chân mai phục ở Học viện Hoàng gia, hắn không muốn việc Ngu Thanh Thiển cứu hắn bị lộ ra ngoài.
“Được!” Ngu Thanh Thiển hiểu rõ ý của hắn. Nàng cũng không thích phiền toái.