“Hứng thú với nhiệm vụ này thì có đấy, nhưng ta lại không có hứng thú với việc đào sâu vào nó.”
Ngu Thanh Thiển lại uống cạn rượu trong ly rồi đứng dậy cười nói: “Ta thích những thứ chưa biết mang tính khiêu chiến.”
Hỏa Ly Nhã thấy nàng định bỏ đi liền nhếch mày hỏi: “Mới đó đã định đi rồi à?”
Ngu Thanh Thiển nhún vai đáp: “Ta còn có việc, nhưng mà hôm nay ta sẽ mời khách.”
“Vì sao?” Hỏa Ly Nhã phát hiện bản chất của cô gái này rất là xấu xa.
Ngu Thanh Thiển như cười như không liếc hắn một cái đáp: “Vì ngươi đã tính kế ta.”
Nếu âm mưu đó không phải xuất phát từ lòng tốt thì Hỏa Ly Nhã đã chẳng bình yên ngồi ở chỗ này như bây giờ, mà là sống dở chết dở nằm ở trên giường rồi.
Hỏa Ly Nhã nghẹn lời, cô gái này quả nhiên chẳng phải dạng hiền lành gì.
“Được, nàng đi đi.” Hắn vẫy tay nói.
Ngu Thanh Thiển đặt cái ly trống xuống rồi xoay người rời khỏi quán rượu.
Nhìn theo bóng lưng Ngu Thanh Thiển rời đi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Hỏa Ly Nhã mơ màng trong chốc lát, sau đó lại lập tức ánh lên ý cười của người đang được như ý.
Ngu Thanh Thiển rời khỏi quán rượu xong liền đi thẳng đến rừng cây phong.
Vừa bước chân vào nơi sâu nhất trong rừng phong nàng liền nhìn thấy có một bóng người tao nhã đang ngồi trên một gốc cây đại thụ, ánh trăng càng tôn vóc dáng của người đó thêm cao lớn và tuấn tú.
Nàng bước đến, nhảy vọt lên cây rồi ngồi xuống cạnh Phong Thần.
Hương rượu nhàn nhạt liền bay vào khoang mũi của Phong Thần, chàng nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: “Vừa mới đi uống rượu à?”
“Ừ, đi tìm Hỏa Ly Nhã hoàn thành vụ cá cược.” Gương mặt trắng trẻo mịn màng của Ngu Thanh Thiển nhuộm lên một màu hồng phớt sau khi uống rượu, nàng lười biếng dựa người vào thân cây.
Phong Thần hơi nhếch mày: “Hoàn thành vụ cá cược?”
Ngu Thanh Thiển cũng không giấu giếm mà kể sơ lược lại vụ cược trong kỳ thi thực văn với Hỏa Ly Nhã cùng với chuyện nhiệm vụ tháng sau.
Đôi mắt sâu thẳm như đầm sâu hun hút của Phong Thần càng thêm sẫm màu: “Vậy đến lúc đó cùng đi làm nhiệm vụ đi.”
Từ lúc Ngu Thanh Thiển nhờ chàng giúp mình tìm kiếm Xà Hoàn thảo, chàng vẫn luôn để ý tới nó, hơn nữa còn dùng đến cả thế lực của hoàng tộc. Chỉ là Xà Hoàn thảo quá hiếm có, trước mắt ngoài Học viện Hoàng gia ra thì tạm thời vẫn chưa có tin tức gì khác.
Chàng cũng vừa nghe nói tới nhiệm vụ mà Ngu Thanh Thiển mới nhắc đến, chỉ là không ngờ nó lại là do Hỏa Ly Nhã lập ra cho Ngu Thanh Thiển.
Chàng đã biết đại tướng quân của Văn Hỏa quốc và viện trưởng của Học viện Hoàng gia thuộc vùng nam
bộ của họ là bạn bè thân thiết của nhau từ lâu, xem ra trong chuyện này vẫn còn có bí mật gì khác nữa.
Mà Hỏa Ly Nhã cũng chỉ là nhân cơ hội lần này mà thêm vào chút điều kiện mà thôi, quả đúng là một đối thủ gian xảo.
“Được thôi! Nếu có ngươi đi cùng thì chắc hẳn ta càng nắm chắc nhiệm vụ này hơn.” Trực giác nói cho Ngu Thanh Thiển biết nhiệm vụ này không hề đơn giản.
Xà Hoàn thảo cũng không phải là một trong những loại dược thảo quý hiếm nhất ở trên đại lục, thế nhưng độ hiếm của nó tuyệt đối vẫn có thể xếp vào năm hạng đầu.
Nó là một loại cỏ bạn sinh (song sinh dính liền) với ma thú Kim Ngân Hoàn xà cấp võ vương, nhất định phải lựa ngay lúc Kim Ngân Hoàn xà vừa chết mà hái xuống làm dược thảo, bởi vì một khi loại cỏ này bị hái xuống không đúng lúc thì sẽ héo úa ngay.
Thế nên việc có được Xà Hoàn thảo không chỉ khó mà còn cần phải có cơ duyên nữa.
Đôi môi mỏng của Phong Thần khẽ nhếch lên, chàng lật tay lại, một cây bút vẽ họa tiết đen nhánh liền xuất hiện trước mắt.
Ngu Thanh Thiển ngẩn ra rồi kinh ngạc nhìn chàng hỏi: “Ngươi còn là một Linh Thực Sư hệ không gian nữa ư?”
Tuy lời thốt ra là một câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại đầy khẳng định.
Có thể lấy một vật ra từ không gian, điều đó chứng minh rằng Phong Thần đã ký khế ước Linh Thực hệ không gian, cũng có nghĩa là chàng có một không gian độc lập để sử dụng, thậm chí khi tu luyện đến một đẳng cấp nhất định thì chàng còn có thể truyền tống được nữa.
Nó cũng giống như việc người đàn bà kia được lão bà nọ truyền tống đi bằng Linh Thực không gian lúc nàng ra đời chưa được bao lâu vậy.
“Ừ, cây linh thực đầu tiên ta ký kết chính là một bông Phượng Loan hệ không gian.” Phong Thần không hề định giấu giếm Ngu Thanh Thiển.
Lúc chàng ra đời giấu mình ở không gian Linh Thực trời sinh của hắn là hoa Phượng Loan chứ không phải là hoa Mạn Đà La màu đen đặc trưng của người được định trước là sẽ kế thừa hoàng tộc.