Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 199: Đấu võ mồm


trước sau

Ngu Thanh Thiển không ngừng sử dụng tinh thần lực để đọc sách cổ, chẳng qua sau khi xem hết phần thứ nhất, nàng lại không thể mở ra trang sách tiếp theo nữa.

Nàng biết đây là một loại hạn chế, trừ khi nàng thật sự hiểu thấu được chương thứ nhất, dị năng tinh thần lực tăng trưởng đến cường độ mà phần thứ hai yêu cầu, mới có thể tiếp tục lật trang tiếp theo ra xem.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm giống như là lão bằng hữu nhiều năm đối ẩm, Ngu Thanh Thiển đứng lên cười nói: "Hai người cũng nhàn nhã quá nhỉ." 

Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm có thể chung đụng hài hòa được như vậy, trong lòng Ngu Thanh Thiển rất là vui vẻ.

"Như thế nào? Quyển sách cổ này có hữu dụng không?" Trì Mặc Nhiễm vuốt chén rượu trong tay cười hỏi.

Ngu Thanh Thiển vuốt cằm nói: "Hữu dụng, trong cuốn sách cổ này chẳng những ghi lại cuộc đời về chủ nhân của cổ mộ, mà còn ghi lại phương pháp luyện chế văn thú và những điều tâm đắc về tài năng của chủ mộ." 

Lúc viết quyển sách cổ này vị cường giả hệ thực văn kia đều dùng tinh thần lực, đặc biệt trùng hợp là dị năng tinh thần lực của nàng lại có loại cảm giác phù hợp, cái cảm giác như cùng nguồn gốc, vì vậy mới có thể may mắn mở ra, nếu không dù là Linh Thực Sư tu vi Linh Hoàng trở lên cũng không nhất định có thể lật xem quyển sách cổ này.

"Phương pháp luyện chế thực văn thú?" Ánh mắt Trì Mặc Nhiễm lộ ra ý cười nồng đậm: "Tiểu Thiển, quyển sách cổ này và ngươi hữu duyên, ngươi cần phải cất giữ thật tốt, hơn nữa không thể để lộ cho những người khác biết. Hiện tại bản vẽ và phương pháp luyện chế thực văn thú hết sức trân quý, các đại học viện cũng không dễ dàng lấy ra mà chia sẻ."

Luyện chế thực văn thú chỉ có Thực Văn Sư có thiên phú vô cùng cao mới có thể làm được, hơn nữa phương pháp luyện chế và bản vẽ lưu truyền xuống từ xưa đến nay đã biến mất gần hết, mỗi phần đều vô cùng trân quý, một khi xuất hiện thì những Thực Văn Sư cao cấp kia sẽ hành động, bởi thế là đây chính là cơ duyên và cũng là củ khoai lang nóng bỏng tay. 

Nhưng mà hắn tin tưởng rằng với tính cách của muội muội, chắc chắn nàng sẽ không thể nào cầm quyển sách cổ này ra khoe khoang.

"Ừ, quyển sách cổ này rất quan trọng với ta, ta sẽ không để người khác biết về nó." Ngu Thanh Thiển biết Trì Mặc Nhiễm đang nhắc nhở chính mình.

Phong Thần cũng vẫn luôn biết Ngu Thanh Thiển là một con tiểu hồ ly xảo quyệt, không thích lộ tài, so với bất
cứ ai nàng đều hiểu biết và khôn ngoan hơn rát nhiều, cho nên hắn chưa từng phải nhắc nhở nàng. 

"Ta đã biết phương pháp đi ra khỏi đây rồi, bây giờ chúng ta đi thôi." Phong Thần nhìn hai người khẽ cười nói.

"Bệnh mỹ nhân, chàng hiểu biết về cơ quan ở đây thật đấy!" Ngu Thanh Thiển híp mắt cười tán dương một câu.

Phong Thần người này ngoại trừ việc trước kia bị trúng độc ảnh hưởng tới thân thể cũng như tốc độ tu luyện của bản thân ra, thiên phú của hắn thật là không thể chê, hắn thật sự rất mạnh. 

Dĩ nhiên, trong mắt người khác tốc độ tu luyện của hắn cũng đã phi thường yêu nghiệt rồi.

Giống như chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, thì không có chuyện gì là hắn không làm tốt.

Phong Thần nghe được Ngu Thanh Thiển khích lệ, thấp giọng cười cười: "Từ bao giờ nàng học được cách vuốt mông ngựa vậy." 

Trước kia vật nhỏ này luôn thích đả kích sai khiến hắn, hiện tại lại còn biết khen ngợi hắn.

Ngu Thanh Thiển liếc hắn một cái: "Ta đây là đang khen chàng đó, ai thèm nịnh nọt chàng chứ."

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Phong Thần ánh lên ý cười: "Ta đây phải cám ơn nàng vì đã khen ngợi ta mới được, ta thật sự rất lấy làm vinh hạnh." 

"Điều đó là đương nhiên, bình thường ta cũng không thích tùy tiện khen người khác, hẳn là chàng vui lắm nhỉ." Ngu Thanh Thiển ôm tay nhướng mày, bày ra vẻ chàng nên tự hào vì điều đó.

Phong Thần bật cười nói: "Ừ, ta đang thầm vui vẻ đây."

Trì Mặc Nhiễm thấy hai người đấu võ mồm, trong lòng khiếp sợ không thôi, Phong Thần, người có phong thái lạnh lùng tựa như thiên tiên giáng trần chứ không giống người phàm lại cũng sẽ nói giỡn, nếu như bị đám hoàng tộc của Phong Ly quốc thấy được, chắc hẳn đã rớt hết mắt xuống đất. 

"Bệnh mỹ nhân, chàng mở cửa nhanh đi, đừng làm cho Thất Thải Thần Mộc bị người khác nhanh chân lấy trước." Ngu Thanh Thiển buồn cười nhìn Phong Thần.

Nếu Lãnh Lăng Sương có thể tiên đoán ra được nơi có Thất Thải Thần Mộc, nói không chừng nàng ta cũng biết phải tìm kiếm thế nào, bọn họ phải nhanh chóng đi ra khỏi đây mới được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện