Tinh thần lực của Ngu Thanh Thiển rất mạnh, nhưng ma thú đối diện lại có một loại thiên phú cắn nuốt, lực lượng tấn công của tinh thần lực bị cắn nuốt giảm đi nhiều, bằng không nó sớm đã chết.
Đối với Ngu Thanh Thiển mà nói, đối chiến với ma thú cấp Linh Soái cũng là một cơ hội rèn luyện chính mình.
Chỗ này đã thoát ly phạm vi theo dõi của trưởng lão Thánh viện, Ngu Thanh Thiển không băn khoăn nữa, trực tiếp sử dụng dị năng tấn công Mộc hệ.
Cây cỏ xung quanh như sống lại, dây leo trên mặt đất điên cuồng sinh trưởng quấn quanh, cây cối huy động cành cây đánh con ma thú.
Từng mũi tên phối hợp với thực vật sống lại xung quanh, khiến con ma thú bị vây khốn.
Thiên phú mạnh nhất của nó là cắn nuốt và lực vô cùng lớn, nhưng hiện tại bị dây leo quấn quanh, bị cành cây cản chở đánh đập, càng vùng vẫy lại càng bị quấn nhiều, khiến tốc độ của nó chậm hơn rất nhiều.
Sau khi bị quấn chặt, ma thú màu đen vốn đã trốn không thoát mũi tên mang theo lưu quang bay vụt đến, chỉ có thể kháng cự.
“Xì xì!!”
Từng lỗ máu xuất hiện trên người và cánh con ma thú, khiến nó phẫn nộ rống lớn, hận không thể tức tốc tiến lên phía trước cắn xé Ngu Thanh Thiển nuốt vào bụng.
Nhưng xung quanh càng ngày càng nhiều thực vật xuất hiện, cuồn cuộn không ngừng giống như không thể diệt hết, tứ chi và cánh của nó bị dây leo cứng cỏi điên cuồng mọc lên hoàn toàn quấn chặt.
Ngu Thanh Thiển từ trước đến nay chưa nhìn thấy loại ma thú này, trên điển tịch cũng chưa nhìn thấy, cho nên mũi tên bắn ra lúc trước là đang tìm điểm yếu của nó.
Lúc nhìn thấy ma thú bị quấn quanh không ngừng giận dữ, một điểm đỏ nhỏ trong tai thỉnh thoảng sẽ nhô lên, điểm màu đỏ này thời gian nhô lên rất ngắn, nhưng vẫn bị Ngu Thanh Thiển tóm được.
“Vù vù vù!” Ba mũi tên mang theo linh lực mạnh nhất của Ngu Thanh Thiển phá không bay ra, bay đến cái tai đó của con ma thú.
Ma thú kinh ngạc, dùng lực lượng toàn thân thoát khỏi cây dây leo, nhưng muốn thoát khỏi vẫn chậm một bước.
“Gràoooo!!” Lúc ba mũi tên xuyên qua cái tai đó, nó mở trừng mắt, phát ra tiếng rống cuối cùng, một viên tinh hạch màu đen có ánh sáng màu xanh theo mũi tên bay ra.
Rất nhanh con ma thú màu đen ngã trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy hung quang
không thể tin được, hơi thở dần dần tiêu tán.
Ngu Thanh Thiển tiếp được tinh hạch mà mũi tên mang tới, phát hiện trong tinh hạch đó có một cỗ lực lượng cắn nuốt rất mạnh, khiến tâm thần nàng có một chút không ổn, trong lòng hơi kinh ngạc.
Lực lượng cắn nuốt trong tinh hạch con ma thú, Ngu Thanh Thiển cảm thấy đây căn bản không giống cấp Linh Soái có, ít nhất cũng phải là Linh Vương mới có thể sở hữu.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều, trung tâm đảo vô cùng thần bí, nói không chừng ma thú màu đen này có cơ duyên gì đó có được năng lượng cắn nuốt.
Viên tinh hạch này Ngu Thanh Thiển cũng không hấp thu cho mình, mà đặt nở ở trong không gian, quyết định lúc đi Thánh điện gặp bệnh mỹ nhân thì đưa cho hắn.
Mạn Đà La màu đen của Phong Thần có lực lượng cắn nuốt rất mạnh, có điều loại tinh hạch có lực cắn nuốt này rất khó tìm, Ngu Thanh Thiển có cảm giác, loại tinh hạch này của ma thú sẽ giúp ích rất lớn cho bệnh mỹ nhân.
Toàn thân ma thú cấp Linh Soái không ít chỗ đều là bảo vật ví dụ như tinh huyết của nó, có thể dùng để chế thực văn, Ngu Thanh Thiển thu lại hết những bộ phận có thể dùng từ thi thể của ma thú màu đen.
Sau thời gian một chén trà, thân thể quả nhiên có cảm giác suy yếu, Ngu Thanh Thiển không vội vàng rời đi, vừa ngồi xuống khôi phục linh lực, vừa đợi di chứng biến mất.
Ngồi như vậy một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, Ngu Thanh Thiển mở mắt đứng dậy, nhìn quanh một vòng.
Xung quanh lúc này nổi lên một tầng sương mù nhàn nhạt, mang theo một loại nguy hiểm thần bí, tinh thần lực của cô vậy mà lại không thể xuyên qua một chút nào,
Quan trọng nhất là, tầng sương mù này vừa xuất hiện, đường xung quanh liền giống như biến mất, khiến người ta lập tức mất đi phương hướng.