Ngu Thanh Thiển thấy mỹ nam hồng y khoảng hai mươi tuổi, có thể đoán được thiên phú tu luyện của đối phương khẳng định cũng rất cao.
Ở mảnh đại lục này, Linh Thực Sư cùng Tôi Thể Sư chỉ cần tu luyện tới Linh Hoàng hoặc là Võ Hoàng là có thể giữ nguyên nhan sắc lúc đó của bản thân, cũng chính là dung nhan sẽ không tiếp tục già yếu nữa, bởi vậy cường giả cấp cao càng trẻ thì tức là thiên phú càng cao, đương nhiên cũng có không ít người tích lũy lâu dài rồi bộc phát trong một lần.
Ví dụ ngay như tuổi của vị nam tử trung niên lạnh lùng của Hoàng viện kia thật ra cũng không kém vị Cố trưởng lão của Thánh viện kia là bao, nhưng thoạt nhìn đã trẻ trung hơn rất nhiều, này cũng là bởi vì nam tử lạnh lùng kia hơn bốn mươi tuổi đã thăng cấp đến tu vi Linh Hoàng.
Nhưng sau khi Thánh viện Cố trưởng lão đến Linh Hoàng, hơi thở mạnh mẽ hơn người đàn ông trung niên kia rất nhiều, đây chính là một loại cường thế tích lũy lâu dài rồi bộc phát trong một lần.
"Sư phụ, danh hiệu của ngươi là gì?" Ngu Thanh Thiển hỏi
Mỹ nam hồng y cười nói: "Ta tên Cổ Diễm, còn về danh hiệu, trước đây có không ít người gọi ta là Quỷ Thủ Tôn Giả."
"Danh hiệu của sư phụ thật đặc biệt, ý nghĩa của Quỷ Thủ là chỉ ngươi khắc họa thực văn xuất thần nhập hóa sao?" Ngu Thanh Thiển cười tiếp tục hỏi: "Ý nghĩa của Tôn Giả là chỉ tu vi của sư phụ là Linh Tôn cường giả sao?"
Biết tên của sư phụ, Ngu Thanh Thiển cũng không nghĩ lén lút đi thăm dò tin tức của sư phụ, đây là một loại tôn trọng.
"Ha ha, lai lịch của Quỷ Thủ có hai điểm, điểm thứ nhất quả thật như ngươi nói, ta khắc họa thực văn dám xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất, ra tay căn bản không bao giờ có sai sót; điểm thứ hai thì là trong mắt người khác tính tình của ta khá dễ thay đổi, tất cả đều làm theo ý thích của mình, thậm chí khi gặp phải người đáng ghét thì muốn giết liền giết, bởi vậy mới được xưng là Quỷ Thủ."
Cổ Diễm tựa như cười mà không phải cười nói: "Còn về tu vi của sư phụ, nếu có một ngày ngươi có thể luyện hóa ba tháp thả ta ra ngoài, dĩ nhiên sẽ biết."
"Hóa ra là như vậy, người tu luyện vốn nên làm việc theo ý muốn của mình, sư phụ làm như vậy mới là hào hiệp." Ngu Thanh Thiển khẽ cười nói.
Nàng hoàn toàn
không phải nịnh nọt Cổ Diễm, mà là trong lòng nàng cũng có suy nghĩ này, bởi vì đời trước mình cũng là như vậy. Tất cả đều làm theo ý của mình, thích chính là thích, căm hận chính là căm hận, ở điểm này nàng đúng là càng thích tính tình của vị sư phụ này.
Từ trước đến nay Ngu Thanh Thiển ghét nhất chính là loại ngụy quân tử trước mặt một kiểu sau lưng lại là một kiểu kia, đặc biệt căm ghét loại người thích đâm sau lưng người khác, với tính tình của sư phụ hiển nhiên không phải người như vậy.
"Ha ha, chúng ta có thể trở thành thầy trò quả nhiên là có duyên phận, về điểm này đúng là giống nhau." Tâm tình Cổ Diễm phi thường sung sướng.
Thầy trò hai người lại hàn huyên thêm một lúc, Cổ Diễm nói: "Ngươi thử luyện hóa tầng thứ nhất của tháp này trước, sau đó liền có thể ra khỏi không gian bịt kín này."
"Vậy sau đó sư phụ cũng sẽ luôn ở trong tiểu tháp sao?" Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một chút hỏi.
Cổ Diễm cười nói: "Đây là tự nhiên, sau đó đồ đệ đi nơi nào, ta làm sư phụ dĩ nhiên là sẽ theo tới nơi đó."
"Được, vậy ta đi luyện hóa tầng thứ nhất của tháp trước." Ngu Thanh Thiển thở phào nhẹ nhõm gật đầu.
Nàng cũng không muốn mới nhận một sư phụ rắm thúi nhìn khá hợp mắt, trong thời gian ngắn như vậy lại phải tách ra.
"Đi đi, lần này nếu là Tháp linh dẫn dắt linh hồn của ngươi, ngươi không cần chống lại, theo nó đi vào, chỉ cần luyện hóa tầng thứ nhất là có thể đi ra." Cổ Diễm hướng dẫn nói.
"Vâng!"
Ngu Thanh Thiển ngồi xếp bằng, tinh thần lực tỏa ra tiếp xúc với tháp đen kia.
Đột nhiên, một luồng sức hút khá mạnh xuất hiện, muốn kéo linh hồn nàng đi vào, lần này Ngu Thanh Thiển chưa phản kháng, chớp mắt một cái liền tiến vào trong tiểu tháp.
Lập tức nàng chỉ cảm thấy linh lực trên người giống như biến mất toàn bộ, tinh thần lực cũng không thể vận dụng, nhưng Mộc hệ dị năng trên người lại bắt đầu nhảy nhót.