Cổ Diễm thấy Ngu Thanh Thiển mặt mày hớn hở, hiển nhiên cơ duyên khi luyện hóa tầng thứ nhất của tòa tháp này rất lớn.
"Cơ duyên ngươi lấy được là cái gì?" Hắn vẫn là không nhịn được tò mò hỏi một câu.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng: "Tầng thứ nhất đặt một quyển sách màu đen cổ điển mang theo một luồng hơi thở cuồn cuộn, ta luyện hóa nó, chính là cái cơ duyên này."
"Sách màu đen cổ điển? Bên trong ghi lại cái gì?" Cổ Diễm thấy Ngu Thanh Thiển tâm tình sung sướng, rất tò mò bên trong quyển sách màu đen kia ghi lại cái gì mà lại làm nàng vui vẻ như vậy, lúc trước nha đầu này lĩnh ngộ xong thực văn ảo diệu cũng không cao hứng như vậy.
Bây giờ Ngu Thanh Thiển cũng hiểu rồi, sư phụ thối căn bản cũng không rõ ràng cơ duyên của tầng thứ nhất tòa tháp này rốt cuộc là cái gì, hí hửng cười thần bí nói: "Tạm thời bảo mật, có thể rất nhanh sư phụ ngươi có thể tận mắt nhìn thấy."
Cổ Diễm lườm Ngu Thanh Thiển một cái, có điều cũng không cưỡng cầu, trái lại càng thêm mong đợi.
"Nha đầu chết tiệt, ta chờ."
Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một chút hỏi: "Sư phụ, loại ma thú đặc biệt lúc trước công kích ta kia có phải còn rất nhiều hay không?"
Cổ Diễm không hiểu nhìn nàng nói: "Đặc biệt mà ngươi nói có phải chỉ tinh hạch mang theo lực lượng cắn nuốt hay không?"
"Đúng vậy! Trên Thủy Vu Đảo còn có ma thú như vậy sao?" Ngu Thanh Thiển gật gù tiếp tục hỏi.
Cổ Diễm nhíu nhíu mày: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Ta nhớ ngươi cũng không có ký khế ước Linh Thực có chứa lực lượng cắn nuốt mà."
"Ta có một người bạn ký khế ước Linh Thực liền có chứa thiên phú cắn nuốt, ta muốn giúp hắn thu gom một ít." Ngu Thanh Thiển cũng không che giấu.
Năng lực Mạn Đà La màu đen của bệnh mỹ nhân quá mạnh mẽ, chẳng những có thể cắn nuốt làm yếu bớt sự công kích của đối thủ, còn có thể cắn nuốt để cường hóa sức mạnh của chính mình, quan trọng nhất là không có nhiều tác dụng phụ, Linh Thực như vậy đương nhiên phải cố gắng đào tạo rồi.
Trực giác Cổ Diễm cảm thấy người bạn kia của Ngu Thanh Thiển nên rất đặc biệt với nàng: "Linh Thực mà bạn ngươi ký khế ước là cái gì?"
Ngu Thanh Thiển nghĩ sư phụ là người mình, hắn lại không ra được, không thể để lộ bí mật, hơn nữa tương lai gặp phải bệnh mỹ nhân tự nhiên cũng sẽ biết: " Mạn Đà La màu đen."
Cổ
Diễm híp híp con mắt, trầm ngâm một lúc:"Thiên phú Linh Thực của bạn ngươi vẫn thật mạnh, Mạn Đà La màu đen không chỉ là Linh Thực Hoàng cấp, toàn bộ thế gian trừ phi chết đi một cây, mới có thể sinh ra cây mới, quan trọng nhất là linh tính phi thường cao ngạo, có rất ít Linh Thực Sư có thể ký khế ước với nó."
Trước kia hắn chỉ gặp qua một thiên tài yêu nghiệt ký khế ước Mạn Đà La màu đen, tu vi càng là tăng lên nhanh chóng, đi tới chỗ nào đều là một mảnh càn quét.
Chỉ là đáng tiếc cuối cùng do làm việc không biết khiêm tốn, đắc tội người không nên đắc tội, lại tiết lộ bí mật của Mạn Đà La màu đen, cuối cùng bị trăm tên cường giả vây công bố trí cạm bẫy giết chết.
"Thiên phú của bạn ta rất mạnh." Khi Ngu Thanh Thiển nhắc đến bệnh mỹ nhân trên mặt nàng không nhịn được hiện lên mấy phần tự hào.
Cổ Diễm không thể không thừa nhận người kia khẳng định có cái gì đó hơn người, bằng không Mạn Đà La màu đen không thể nào nhận chủ ký khế ước: "Ngươi cũng không kém, cây Ma Hoàng thảo mà ngươi ký khế ước kia cũng là Linh Thực Hoàng cấp, hơn nữa thế gian này cũng không có nhiều."
"Ừ, Ma Hoàng thảo quả thật không tệ." Ngu Thanh Thiển cảm nhận được sự hả hê của Ma Hoàng thảo trong cơ thể, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
"Sư phụ, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ma thú này có thể tìm được ở nơi nào đấy." Ngu Thanh Thiển không bỏ qua nói.
Cổ Diễm liếc nàng một chút: "Vội cái gì, bắt đầu từ bây giờ ta liền đi theo ngươi, sau khi ngươi đi ra ngoài ta tự nhiên sẽ chỉ dẫn."
"Đúng rồi, các đội hữu của ta rời đi chưa?" Ngu Thanh Thiển không nhịn được lại hỏi một câu.
Cổ Diễm hiểu rất rõ tình huống trên đảo: "Chưa, hai trưởng lão kia tuyên bố phải đủ ba tháng mới kết thúc kiểm tra, ngươi còn có mấy ngày thời gian có thể lợi dụng."