Cổ Diễm nghe được chính bảo bối đồ đệ không chút nào che giấu, không nhịn được muốn đỡ trán.
"Ngươi có thể có chút rụt rè của cô nương được không?"
Ngu Thanh Thiển nhướng nhướng mày: "Ta tại sao lại phải học cái rụt rè của người ta, đó vốn cũng không phải là tính tình của ta."
Để cho nàng giống như tiểu nữ tử rụt rè nhu mì, nàng thật đúng là làm không được.
Nếu như Phong Thần thích nữ tử như vậy, như vậy Ngu Thanh Thiển tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không đối với hắn động tâm, có lẽ liền trực tiếp nghĩ muốn lựa chọn hủy diệt hắn.
Trong thế giới thời Mạt Thế dĩ cường vi tôn ức hiếp người, giữa nam nữ sẽ không có phòng bị đáng nói, huống chi Ngu Thanh Thiển còn là lão đại căn cứ, bên người có nhất lưu tiểu đệ đi theo, tuy rằng sẽ không lôi lôi kéo kéo, tiếp xúc thân mật, nhưng nàng căn bản cũng không hiểu xấu hổ là vật gì.
Kỳ thực ở trong thế giới này, giữa nam nữ phòng bị cũng không sâu, nữ tử chủ động theo đuổi nam tử nườm nượp không dứt, giống như là Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm bên cạnh không thiếu những người ái mộ theo đuổi rất nhiều, chỉ là các nàng đều không giống như là Ngu Thanh Thiển thẳng thắn như vậy.
Cổ Diễm không còn cách nào liếc mắt: "Được rồi, coi như ta chưa nói."
Tưởng tượng vẻ mặt thẹn thùng của Ngu Thanh Thiển, chính hắn liền không tiếp thụ được, quả thực còn không bằng tùy tâm sở dục như vậy, mặc sức mà sống.
"Có điều tên tiểu tử kia ngoại trừ không có anh tuấn tiêu sái như ta, những phương diện khác quả thực rất ưu tú, cũng chỉ có người như vậy mới xứng với ngươi." Cổ Diễm chuyển đề tài câu chuyện cười nói.
Ở trong lòng hắn, bảo bối đồ đệ duy nhất tự nhiên là giỏi nhất, tuy rằng khó chịu khi bị tên sói con khác tha đi mất, bất quá Phong Thần thiên tư và dáng dấp bên ngoài thật đúng là nhân trung long phượng, moi không ra cái gì tật xấu gì.
Ngu Thanh Thiển cong khóe miệng lên, sư phụ thối đúng là quá tự luyến rồi, Phong Thần và hắn đều là tuyệt thế mỹ nam, thế nào mà không anh tuấn tiêu sái bằng hắn?
Bên kia, Phong Thần sau khi trở lại phòng, bưng một ly trà cầm một quyển sách lật xem, bất quá tâm tư hiển nhiên đã không ở trong sách.
"Chậc chậc, tiểu nha đầu kia thật đúng là rộng rãi thẳng
thắn a!" Thanh âm già nua mang theo vài phần trêu chọc vang lên, mô phỏng theo nói: "Ta thực sự là càng ngày càng thích ngươi rồi!"
Đúng là đáng tiếc, vừa nghe xong nha đầu kia nói xong lời này, ngoại tôn đã đem hắn ngăn cách dò xét, cũng không biết sau đó thế nào rồi?
Phong Thần để quyển sách xuống bật cười nói: "Ngoại công, ngươi rảnh rỗi quá à."
"Không rảnh rỗi, ta một chút cũng không rảnh rỗi, ta đây là nhìn thấy cháu dâu nên vui mừng." Ông già cười ha ha nói.
Thái độ làm người của hắn trước giờ đều là ngay thẳng hào phóng, ghét nhất những kiểu vặn vẹo bịa đặt, Ngu Thanh Thiển tính tình vừa vặn hợp với khẩu vị của hắn.
"Tính tình của nàng yêu ghét phân minh, tương lai có lẽ sống chung được với ngoại công." Phong Thần trên mặt lạnh lùng trong trẻo lại nhuộm vài phần tiếu ý.
Hắn sớm đã phát hiện tâm tư của mình đối với Ngu Thanh Thiển bất thuần, theo thời gian trôi qua kiểu thích đó chẳng những không giảm, trái lại càng thêm nồng đậm hơn, nét vẽ càng sống động.
Chỉ là không nghĩ tới bức tường ngăn cách giữa bọn họ kia lại là nàng đánh phá trước, hắn vốn định chuẩn bị chờ nàng lớn lên mới nói ra.
"Cô cháu dâu này không tồi, lão phu rất hài lòng." Ông cười to vài tiếng, nghe được tâm tình của ông không tồi.
Trước vẫn lo lắng tính tình quạnh quẽ của ngoại tôn sẽ khó động tình ái, không nghĩ tới người ta sớm chủ mưu một cô vợ nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, Phong Thần liền dẫn Ngu Thanh Thiển ra ngoài, hoạt động Địa Cung đều tiến hành vào buổi tối, cho nên bọn họ đến tửu lâu nổi danh nhất Trung Ương thành thưởng thức mỹ thực.
Vừa đến đại môn tửu lâu, liền chạm mặt với mấy tên nam cữ mặc trang phục Thánh viện.
Một tên trong đó đeo ngọc quan, nam tử tướng mạo anh tuấn cười chào hỏi: "Phong sư đệ."