Tạ Phượng Chi tức giận rời đi khiến Tưởng Hạo có chút lúng túng, nhưng cũng biết tính tình của nàng nên không biết phải làm sao.
"Bình thường Tạ sư muội tính tình tương đối nóng nảy, Ngu sư muội không nên chấp nhặt với nàng làm gì." Hắn quay đầu trấn an Ngu Thanh Thiển, sợ vị này cũng là một người tính tình nóng nảy thì phiền toái.
Thực ra bọn họ cũng nhìn ra được, Tạ Phượng Chi sinh lòng bất mãn bực dọc là vì Phong Thần nên mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Tính cách của Ngu Thanh Thiển tuy có vẻ rất thô bạo nhưng sẽ không vì loại người như Tạ Phượng Chi mà biểu lộ ra.
"Không sao, ta cũng không để ở trong lòng." Ngu Thanh Thiển cười.
Nàng quả thực không có để ý Tạ Phượng Chi mà trái lại càng cảm thấy hứng thú với Tử Yên ở trên đài hơn.
Tử Yên phát hiện Ngu Thanh Thiển đang quan sát mình, ánh mắt kia không có khinh bỉ và xem thường, trái lại có thêm sự hứng thú cùng tâm tình thích thú nhiều hơn khiến nàng có chút nghi hoặc.
Nhưng ở trong mắt nàng, Ngu Thanh Thiển so với Tạ Phượng Chi đương nhiên thuận mắt hơn rất nhiều, một ngày nào đó nữ nhân kia sẽ vì lời nói hôm nay mà trả giá thật lớn.
"Thực sự là xin lỗi, bởi vì ta mà khiến các vị khách quý mất hứng." vẻ mặt Tử Yên mang chút áy náy bước xuống đài nói.
Tưởng Hạo cười trả lời: “Việc này không liên quan đến Tử Yên cô nương, là chúng ta đã thất lễ rồi."
"Vậy không quấy rầy các vị khách quý nữa, Tử Yên xin được cáo lui trước." Tử Yên tương đối thức thời cười nói.
"Tử Yên cô nương mời!" Thái độ của Tưởng Hạo tương đối khách khí.
Ngu Thanh Thiển phát hiện từ lúc gặp đến bây giờ thái độ của Tưởng Hạo hết sức khôn khéo lễ độ, có lẽ quan hệ của hắn với mọi người ở trong Thánh viện cũng rất tốt.
"Phong sư đệ và Ngu sư muội còn muốn đi đâu không?" Tưởng Hạo nhìn hai người hỏi.
Phong Thần mở miệng nói: "Ta sẽ dẫn Thiển Thiển đi dạo chung quanh một chút, buổi tối sẽ đến Địa Cung tham gia hoạt động đoạt báu vật cùng các ngươi."
Lời của hắn rất thẳng thắn, chính là muốn đi riêng cùng với Ngu Thanh Thiển vào chiều nay.
Ba người Tưởng Hạo kỳ thực cũng không có ý định cùng hai người đi dạo, nghe được Phong Thần nói như vậy cũng không ngoài ý muốn.
"Được, vậy buổi
tối gặp."
Bởi vì Tạ Phượng Chi đột nhiên bỏ đi, mấy người họ cũng không thoải mái tiếp tục uống trà nữa liền mỗi người một ngả rời tửu lâu, Lý Ngọ có việc nên đi trước một bước.
Nhìn bóng lưng Phong Thần và Ngu Thanh Thiển rời đi, Tưởng Hạo nhướng mày nói: "Phong sư đệ đối với vị tiểu sư muội này rất khác, ta thấy Tạ sư muội hết hi vọng rồi."
"Ta thấy cho dù không có Ngu sư muội xuất hiện thì nàng ta cũng chẳng có hi vọng gì, nữ nhân kia tự cảm thấy mình quá tốt đẹp mà thôi." Xa Phỉ Phỉ bĩu môi nói.
Phải nói thân thế bối cảnh của Tưởng Hạo và Lý Ngọ không bằng Tạ Phượng Chi, cũng không hề muốn đắc tội, còn Xa Phỉ Phỉ lại ngoại lệ.
Nàng là hòn ngọc quý trong tay của thất đại gia tộc Xa gia gia chủ, xét về thân phận thực sự hơn Tạ Phượng Chi một bậc, chỉ là bình thường ở Thánh viện không cao giọng như Tạ Phượng Chi mà thôi.
Tưởng Hạo bất đắc dĩ cười: "Dù sao lần này ngươi và nàng cùng nhau làm nhiệm vụ, không đáng kết thù kết oán với nàng ta."
Hắn chỉ "nàng" đương nhiên là Tạ Phượng Chi, hắn biết Xa Phỉ Phỉ và Tạ Phượng Chi có chút chuyện mâu thuẫn với nhau.
Xa Phỉ Phỉ đưa tay bấm một cái lên người Tưởng Hạo: "Nếu không phải vì ngươi, lần này ta mới không cùng nàng thực hiện nhiệm vụ, lần sau đừng mời nàng nữa."
Tưởng Hạo nắm tay của Xa Phỉ Phỉ cười nói: "Hai nhiệm vụ lần này chính cô ta tự tìm tới cửa, chắc là nhằm vào Phong sư đệ mà đến chứ ta cũng không có chủ động mời nha."
"Vậy sau này ngươi cũng cách xa nàng chút đi, nữ nhân này tính tình đã kiêu căng đến tâm địa cũng không kém đâu." Xa Phỉ Phỉ bĩu môi, lại bấm Tưởng Hạo một cái.
Tưởng Hạo liên tục gật đầu: "Được, ngươi nói phải."