Cuộc sống sau khi Ngu Thanh Thiển được phân vào khoa chữa trị dần dần ổn định lại.
Lúc khoa chữa trị không có tiết, nàng cũng chạy đi các khoa khác nghe giảng. Dù sao nàng cũng có thể giao tiếp thân tình với rất nhiều tinh hoa Linh Thực ở các hệ khác, khả năng tương lai trở thành Linh Thực Sư đa hệ rất cao.
Đối với tu luyện của thế giới này nàng cũng vô cùng hứng thú, điên cuồng giống như miếng bọt biển hút hết tất cả các tri thức vào mình.
Ở khoa chữa trị, mối quan hệ giữa nàng và người khác vốn không tốt. Bây giờ trong lớp phân thành hai phái, một phái là do Tần Phượng Nghi đứng đầu, gọi là thế gia quý nữ, một phái là do đứa con gái mặt tàn nhang Cổ Mộng Trúc đứng đầu gọi là phái thường dân.
Hơn nữa hai phái hình như đều đã thỏa thuận với nhau, thông thường đều cố ý bài xích Ngu Thanh Thiển.
Trong mắt bọn họ vận may của Ngu Thanh Thiển quá tốt, sinh ra không những là Linh Thực Sư trời sinh, còn mang thiên chất Linh Thực xuất sắc. Bọn họ đều cho rằng tố chất thân thể và thiên chất năng lực tinh thần của Ngu Thanh Thiển đến bọn họ còn so sánh không được. Sau này nếu như cùng luyện tập thì nàng sẽ là thứ kéo chân mọi người lại.
Thiên chất năng lực tinh thần đối với Linh Thực Sư mà nói có thể xưng là giai đoạn xúc tiến, năng lực tinh thần trung đẳng của Ngu Thanh Thiển có nghĩa là con đường Linh Thực Sư sau này của nàng sẽ đánh dấu ấn Linh Soái là cao nhất của tu vi.
Rất nhiều người cùng lớp không muốn bởi vì giao tiếp với Ngu Thanh Thiển. Một Linh Thực Sư trên thực tế không có bao nhiêu tiềm lực mà đắc tội với người có thế lực chống đỡ hùng hậu, kiều nữ thiên chất ưu tú như Tần Phượng Nghi.
Ngu Thanh Thiển căn bản không để ý, nàng biết rằng người cùng lớp khá lạnh nhạt với nàng chủ yếu là do hai người con gái đó không thích và cố ý thù địch với nàng, vừa tốt là nàng cũng không thích bọn họ.
Ngày này, Ngu Thanh Thiển cùng ăn cơm với ba người ở ký túc xá.
Phòng ăn của Học viện Hoàng gia phân thành ba đẳng cấp cao trung thấp, phòng lầu một là theo mô hình xếp hàng lấy đồ ăn, thức ăn cũng khá rẻ; Phòng lầu hai có chỗ ngồi riêng còn có chỗ gọi đồ ăn, giá cả đắt hơn lầu một rất nhiều; Phòng lầu ba thiết kế phòng ăn riêng biệt, bố cục trang trí cũng
rất thanh lịch sạch sẽ, thậm chí sang trọng khiêm nhường, giá cả tất nhiên cũng cao thái quá.
Gia cảnh bốn người Ngu Thanh Thiển đều không tệ, thỉnh thoảng bọn họ đi tới phòng ăn riêng ở lầu ba ăn cơm, đa phần là gọi đồ ăn ở lầu hai.
Cơ Linh Song chậm rãi thong dong chọn đồ ăn trên dĩa, nhìn Ngu Thanh Thiển hỏi: “Người ở khoa chữa trị có phải là đang ức hiếp ngươi không?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Ngu Thanh Thiển vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Ta nghe nói bọn Tần Phượng Nghi kêu người bài xích ngươi.” Mặt Cơ Linh Song hơi giận: “Nếu như bị ức hiếp thì ngươi đừng có nhẫn nhịn, tỷ muội ta sẽ dùng nắm đấm đi chào hỏi bọn họ.”
“Đúng vậy! Tần Phượng Nghi cho rằng nàng ta đến từ Tần gia của trung ương đại lục thì giỏi lắm à.” Hạ Oanh mím môi, hung dữ nói: “Nếu như nàng ta dám dẫn người ức hiếp ngươi, bọn ta sẽ cho nàng ta một trận, Tần gia thì có gì phải sợ chứ.”
“Ta đã đi tìm hiểu qua rồi, nàng ta chỉ là một thứ nữ của Tần gia mà thôi, người mẹ tiểu thiếp của nàng ta có chút sắc vóc và được nuông chiều nên nàng ta muốn vượt mặt con chính. Chỉ là con chim sẻ dù có bay lên đầu cành cây cũng không thể biến thành phượng hoàng được mà thôi.” Cơ Linh Song cười khinh thành tiếng.
Tiếp đó cô hỏi tiếp Ngu Thanh Thiển: “Có cần ta dạy dỗ nàng ta không?”
“Ta cũng có thể nguyền rủa nàng ta.” Tạ Thư thong thả nói.
Ngu Thanh Thiển nghe lời của ba người xong thì trong lòng thấy ấm áp, nháy mắt nói: “Các ngươi xem ta dễ bắt nạt vậy sao?”
“Cái này thì ngược lại là không.” Ba người lắc lắc đầu.
Bốn người ăn xong ra khỏi phòng ăn, lúc đi qua một chỗ rừng lá phong, Ngu Thanh Thiển đột nhiên bắt được một hình bóng màu trắng ở phía không xa biến mất ở đường mòn bên cạnh.
Nàng quay đầu nói với ba người bạn cùng phòng: “Các ngươi về trước đi, ta đột nhiên nghĩ ra một việc cần phải làm.”
Sau đó nàng nhanh chóng đi về phía con đường mòn, hình bóng kia cũng lập tức biến mất trong rừng lá phong.