Thời gian uống cạn một chén trà còn chưa kết thúc, thắng bại cũng đã phân rõ.
Linh Tê hoa mà Ngu Thanh Thiển thúc sinh không có một chút thương tổn nào, một gốc cây ngạo nghễ độc lập, những cây non Linh Tê hoa khác thì toàn bộ hóa thành tro bụi.
Nữ tử xinh đẹp thấy vậy, ánh mắt lấp lóe, tiến lên một bước cười tuyên bố: "Mặc dù thời gian chưa hết, nhưng thắng bại đã rõ ràng."
Nàng đưa cho Ngu Thanh Thiển hộp gỗ đang đựng Uẩn Dưỡng Nê tinh phẩm: "Ngu tiểu thư, đây là của ngài."
"Đa tạ!" Ngu Thanh Thiển nhận lấy Uẩn Dưỡng Nê, lập tức thu vào.
Thấy Ngu Thanh Thiển xoay người muốn rời đi, người nam tử là dòng chính Hướng gia kia mở miệng nói: "Chậm đã."
Ngu Thanh Thiển nhướng nhướng mày: "Chuyện gì?"
"Ta có thể hỏi một chuyện không?" Trên mặt Hướng Viễn đầy vẻ nghi ngờ: "Vì sao Linh Tê hoa của chúng ta thúc sinh sẽ dần dần khô chết, ta không nghĩ ra, mời tiểu thư giải thích nghi hoặc."
Ngu Thanh Thiển thấy hắn rất cố chấp với việc cây non thúc sinh bị chết, thì mở miệng nói: "Ngươi là Linh Thực Sư hệ thúc sinh, vậy ngươi có thực sự để tâm đi tìm hiểu đặc tính của mỗi một loại thực vật không?"
"Để tâm đi tìm hiểu đặc tính?" Hướng Viễn ngẩn người.
"Đúng, hoàn cảnh sinh trưởng của Linh Tê hoa vô cùng đặc thù, phải nói là vô cùng kiêu ngạo, trong phạm vi ba thước xung quanh nó không cho phép những thực vật khác sinh trưởng, kể cả là Linh Tê hoa cùng loại."
Ngu Thanh Thiển dừng một chút tiếp tục nói: "Linh Tê hoa ta thúc sinh ra, bản thân phấn hoa đã mang độc tố, trong phạm vi ba thước nếu có những thực vật khác đến gần, một khi dính phải phấn hoa tản ra chắc chắn phải chết. Đây là nguyên nhân mà cây non Linh Tê của các ngươi lại bị héo khô."
Bất kể là điển tịch giới thiệu thực vật mà cha mỹ nhân cho, hay là điển tịch liên quan tới phương diện thực vật trong Học viện Hoàng gia, Ngu Thanh Thiển chẳng những xem hết, mà còn rất kỹ càng chu đáo ghi nhớ thuộc tính sinh trưởng và đặc điểm của mỗi một loại thực vật.
Hướng Viễn nghe thấy giải thích của Ngu Thanh Thiển thì bừng tỉnh hiểu ra, trầm tư chốc lát, ôm quyền với Ngu Thanh Thiển nói: "Lời của tiểu thư ngày hôm nay giúp ta hiểu ra, lúc trước quá kiêu căng, bây giờ mới phát hiện mình đã quá tự cho là đúng. Đa tạ giải thích nghi hoặc."
"Linh Thực Sư hệ thúc sinh thật tâm thích
thực vật, mới được thực vật hồi báo." Ngu Thanh Thiển khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng điểm mũi chân trở lại phòng bao của mình.
Hướng Viễn như có điều suy nghĩ, nhìn bóng lưng Ngu Thanh Thiển rời đi, trên mặt hiện lên mấy phần tôn trọng, quay đầu nói với ba người khác trong gia tộc: "Đi thôi, từ lúc bắt đầu chúng ta đã thua."
Ba người khác cũng nhận ra sự dẫn dắt trong lời nói của Ngu Thanh Thiển, đi theo Hướng Viễn trở lại phòng bao.
Mấy Linh Thực Sư hệ thúc sinh khác cũng mang bộ dạng suy nghĩ sâu xa, chỉ có Lãnh Lăng Sương trong lòng muốn hộc máu.
Nàng không ngờ rằng sở trường trên phương diện thúc sinh của mình, ở trước mặt Ngu Thanh Thiển lại không chịu nổi một kích như vậy. Đối phương thật giống như khắc tinh của nàng.
Tạ Phượng Chi thấy Ngu Thanh Thiển chẳng những ung dung thắng cuộc, còn khiến cho cái tên Hướng Viễn luôn kiêu căng mắt cao hơn đầu tin phục, ly rượu nắm trong tay trực tiếp bị nàng bóp vỡ, sắc mặt của những người Tạ gia khác đều có chút lúng túng, không dám đứng ra khuyên giải.
"Ta nghe nói Tạ Thư và Ngu Thanh Thiển là bạn tốt?" Nàng nghiêng đầu hỏi một cô gái ngồi bên cạnh.
Cô gái kia gật đầu một cái: "Dạ, người của chúng ta vẫn luôn chú ý tin tức của Tạ Thư, nàng và Ngu Thanh Thiển rất thân thiết, nhưng lại không để bại lộ thân phận."
"Hừ, ả đàn bà Tạ Thư đó chính là đồ quái gở, có thân phận bối cảnh và tài nguyên của Tạ gia lại không cần, lại muốn dùng thân phận bên mẫu tộc nàng ta để làm việc, thật đúng là không biết điều."
Tạ Phượng Chi hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất không coi trọng Tạ Thư: "Nếu Ngu Thanh Thiển quan hệ thân thiết với nàng ta, vậy cũng liệt vào đối tượng trọng điểm giám thị đả kích đi. Không thể để cho các nàng có bất kỳ một chút khả năng nào phá hư kế hoạch của chúng ta."
"Dạ, tiểu thư!" Cô gái kia cung kính gật đầu một cái.