Nữ tử xinh đẹp đã nhìn ra những người khác biết được đủ tư cách rồi, chữa trị cho con ma thú thứ sáu đã không còn tận tâm, chỉ có Ngu Thanh Thiển từ đầu đến cuối đều duy trì nghiêm túc.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười nói: “Đây là đương nhiên, ta không thích bỏ dở nửa chừng.”
Nữ tử xinh đẹp không nói nhiều nữa, vỗ tay, thị vệ liền đem một con ma cá sấu hình thể khổng lồ lên.
Con ma cá sấu này tỏa ra một cỗ uy lực áp chế nồng đậm, cho dù thân bị trọng thương cũng không thu lại hơi thở.
Mọi người đều ngẩn ra, hiển nhiên phát hiện uy lực áp chế con ma cá sấu này tỏa ra đã gần đến Linh Hoàng, cũng nghĩa là đây là một con ma thú cửu diệp đỉnh phong cấp Linh Vương.
Ngu Thanh Thiển không hề để ý, trầm ổn đến trước mặt con cá sấu ngồi xuống, phớt lờ sát ý hung tàn và bạo dữ tỏa ra bên ngoài của nó.
Xung quanh có mấy Linh Thực Sư hệ trị liệu tu vi Linh Soái nhịn không được rùng mình, cách một khoảng một người một thú, cỗ khí tức hung tàn trên người con cá sấu khiến người ta có cảm thấy sợ hãi.
Trong tâm tính Ngu Thanh Thiển ẩn giấu một cỗ hung ác thích chém giết, sự hung ác và hung tàn này của con ma thú căn bản không là gì trước mặt nàng.
Nàng vẫn làm theo ý mình vừa trấn an con cá sấu, vừa kiểm tra thương thế cho nó, cả người nhìn chuyên chú mà nghiêm túc.
Nam tử áo xanh đó thấy thế, sắc mặt nhịn không được xấu hổ mấy phần, lập tức chuyên tâm chữa trị con báo đang bị thương.
Lãnh Lăng Sương hít sâu một hơi, trong lòng chửi Ngu Thanh Thiển một lượt, cũng nghiêm túc chữa trị con báo.
Hai vị Trị Liệu Sư cấp Linh Hoàng cũng thở dài một hơi, không miễn cưỡng nữa, bắt đầu nghiêm túc chữa trị.
Qua một lúc, Xa Phỉ Phỉ cuối cũng cũng trị khỏi cho con ma thú thứ năm, ánh mắt phức tạp nhìn Ngu Thanh Thiển và mấy người khác, bắt đầu định chữa trị cho con ma thú thứ sáu.
Cổ của con cá sấu có một vết thương bị ma thú khác cắn xé rách nát, máu thịt lộ ra bên ngoài đã đen lại, hiển nhiên trúng kịch độc.
Không biết
vì sao, mấy con ma thú phía sau Địa Cung đưa ra lần này đều trúng độc, con này bị nặng hơn con trước, nhưng cũng tiện cho Ngu Thanh Thiển.
Hấp thu hết độc tố trong cơ thể con cá sấu, Ngu Thanh Thiển dùng hai tay đặt lên vết thương con cá sấu chữa trị, mọi người liền thấy một vết thương lớn như vậy dưới linh lực màu xanh biếc của Ngu Thanh Thiển từng chút một khép lại.
Không ít người lại càng lộ ra ánh mắt chấn kinh, phải biết đây là mà thú cấp Linh Vương đỉnh phong, thậm chí có thể nói nửa bước nữa là đạt đến cấp Linh Hoàng, thân thể vốn đã rất dũng mãnh, muốn trị khỏi vết thương căn bản đều cần dược hỗ trợ.
Nhưng Ngu Thanh Thiển lại chỉ dùng thuật trị liệu đã làm được, điều này khiến trong mắt nhiều người đều lộ ra tinh quang.
Không lâu sau, Lãnh Lăng Sương và nam tử áo xanh đó cũng trị khỏi cho con ma thú thứ sáu, nhưng sắc mặt hai người đều trắng bệch, hiển nhiên đã sử dụng linh lực quá độ.
Lúc đợi mang con ma thú thứ bảy lên, hai người kiểm tra một lượt đều không khỏi nhíu mày, độc tố như này bọn họ căn bản không thể giải được.
Hai lão giả cấp Linh Hoàng kia cũng tiếp tục chữa khỏi cho con ma thú thứ sáu, lúc kiểm tra con ma thú thứ bảy sắc mặt đều khó coi mấy phần.
Không có thuốc giải độc, bọn họ căn bản không thể loại bỏ kịch độc trên người con cá sấu, thực ra cho dù có thuốc giải độc, bọn họ cũng không nắm chắc mấy phần.
Nhưng sau khi nhìn thấy Ngu Thanh Thiển chữa trị cho con cá sấu, huyết nhục của con cá sấu không ngờ từng chút một trở nên đỏ tươi, điều này khiến bọn họ nhịn không được muốn tìm hiểu.
Cứ như vậy, bốn người dùng toàn lực cũng không thể giải độc, chỉ có thể nhìn Ngu Thanh Thiển và con cá sấu, nhìn quá trình chữa trị của nàng.