Sáng sớm ngày hôm sau Ngu Thanh Thiển liền đi Điển Tàng Lâu tìm đọc điển tịch về dược tễ cùng thực văn.
Lời hứa một năm trước lúc Cố trưởng lão đặc cách trúng tuyển cho Ngu Thanh Thiển, Thánh viện đệ tử nghe qua tin tức đều biết, lúc đó còn có người tiếc rẻ Ngu Thanh Thiển quá ngốc đi lựa chọn đi thăm dò Điển Tàng Lâu mà không phải bái viện trưởng làm sư phụ.
Dù sao tìm đọc Điển Tàng Lâu chỉ cần dùng thánh điểm liền có thể, mà cơ hội bái viện trưởng làm sư phụ bỏ lỡ rồi thì không có nữa.
Ngu Thanh Thiển đã có Cổ Diễm là sư phụ, hơn nữa chuẩn bị muốn tiếp xúc vị kia tính tình cổ quái Thánh viện Lão tổ, bởi vậy chưa bao giờ nghĩ tới muốn bái viện trưởng làm sư phụ, người khác cần không nhất định bản thân cần.
Điển Tàng Lâu ở Thượng phong của Hồng phong, Ngu Thanh Thiển sử dụng truyền tống Linh Thực.
Tiến vào Điển Tàng Lâu, Ngu Thanh Thiển chỉ nhìn thấy một ông lão đang nhắm mắt buồn ngủ ngồi ở vị trí lên lầu.
"Đệ tử xin ra mắt tiền bối." Ngu Thanh Thiển tiến lên hành lễ.
Tinh thần lực của nàng rất mạnh, tuy rằng ông lão thu liễm khí tức, nhưng vẫn cứ có thể phán đoán ra được người này là Linh Hoàng tu vi.
Ông lão mở mắt ra, lười biếng liếc Ngu Thanh Thiển một chút: "Lấy ngọc bài ra."
Ngu Thanh Thiển đưa cho ông lão khối ngọc bài mà Cố trưởng lão cho, ông lão hỏi: "Ba ngày một lần xem xong, hay là phân mấy lần xem?"
"Một lần xem xong đi." Ngu Thanh Thiển không do dự.
Ông lão gật gù: "Ngươi chỉ có quyền hạn tìm đọc điển tịch của lầu hai cùng lầu ba, lầu bốn trở lên đều là không mở ra cho đệ tử." Lập tức khối ngọc bài kia ở trong tay hắn trong khoảnh khắc đã biến thành mảnh vỡ.
Ngu Thanh Thiển trả lời: "Đệ tử biết rồi."
Nàng nói xong cũng trực tiếp lên lầu hai.
Lầu một của Điển Tàng Lâu đều là một ít phương pháp phối chế cùng điển tịch cấp bậc tương đối thấp, chỉ có ba ngày thời gian Ngu Thanh Thiển vẫn là muốn nắm chắc xem điển tịch ở bên trên.
Nhìn bóng lưng Ngu Thanh Thiển biến mất ở lầu hai, ông lão kia cân nhắc cười cười, lại nhắm hai mắt lại.
Sau khi tiến vào lầu hai, Cổ Diễm từ trong tòa tiểu tháp thả ra tâm lực bắt đầu tìm đọc.
"Lầu này chỉ có mấy quyển này có tác dụng với ngươi, ngươi xem xong liền đi lầu ba đi."
"Vâng." Ngu Thanh Thiển biết bản lĩnh của sư phụ thối, nghe theo hắn đi lấy mấy quyển điển tịch kia ra, ngồi ở trên một cái ghế lật xem.
Xem xong điển tịch
ở lầu hai, Ngu Thanh Thiển lên lầu ba.
Điển tịch lầu ba cơ bản đều có tác dụng với nàng, liền xem từng quyển thật kỹ.
Mà trong lòng Cổ Diễm lại lặng lẽ xuyên qua cấm chế tra xét đến lầu bốn.
Ba ngày thời gian thoáng một cái đã qua, trong thời gian này Ngu Thanh Thiển cũng không nghỉ ngơi, nhanh chóng nắm lấy tri thức trong điển tịch, thời gian vừa đến còn có loại cảm giác chưa hết thòm thèm.
Lúc xuống lầu ông lão kia còn đang ngủ, nghe được tiếng vang mở mắt ra nhìn nàng một cái: "Ngươi thật là đúng giờ."
"Nên như vậy, đệ tử cáo lui trước." Ngu Thanh Thiển cười cười.
Lúc Ngu Thanh Thiển đi tới cửa, ông lão đột nhiên mở miệng nói: "Điển tịch của lầu bốn có cơ hội vẫn là tranh thủ một chút, ta xem năng lực lĩnh ngộ của ngươi rất mạnh, bỏ mất thì đáng tiếc."
Ngu Thanh Thiển sững sờ, lập tức gật gù: "Tương lai ta sẽ tận lực tranh thủ, đa tạ tiền bối."
Trong thời gian ba ngày này, ông lão vẫn chưa thực sự ngủ, lực lượng tinh thần của hắn vẫn luôn phóng ra tra xét hành động của mình.
Sau khi trở lại phòng, Ngu Thanh Thiển trước tiên nhắm mắt ngủ một giấc, lúc dậy đã là buổi sáng của ngày hôm sau.
"Sư phụ, trên lầu bốn cũng đều là điển tịch?" Ngu Thanh Thiển vừa ăn bữa sáng vừa hỏi Cổ Diễm trong tiểu tháp.
Cổ Diễm nhíu nhíu mày: "Làm sao ngươi biết ta đi dò xét lầu bốn?"
"Ta cảm nhận được tâm lực của ngươi." Ngu Thanh Thiển tựa như cười mà không phải cười nói.
"Không sai, xem ra ngươi cũng có thiên phú ở phương diện tâm lực này, chờ sau khi ngươi thăng cấp đến Linh Vương đúng là có thể bắt đầu thử tu luyện."
Cổ Diễm cười nói: "Lầu bốn cùng lầu năm bên trong đều là thứ tốt, chẳng những có dược tễ cao cấp cùng phương pháp phối chế thực văn, còn có một bộ phận thuộc về loại đã tuyệt tích kia, cũng không biết Thánh viện nho nhỏ này là làm thế nào mà có được."