Ngu Thanh Thiển nhìn ba người không ngừng biến đổi biểu tình trên mặt cảm thấy rất vui.
"Ba vị sư huynh, các ngươi đã tìm được Linh Thực muốn khế ước rồi sao?"
Người đồng thời lắc đầu một cái mở miệng: "Không có."
"Vậy muốn bụi Linh Thực này không?" Ngu Thanh Thiển ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái lên cỏ nhỏ màu vàng trên đất.
"Dĩ nhiên muốn." Nam tử mặt con nít kia nói xong lập tức che miệng lại, có chút lúng túng cười một tiếng: "Đây là Linh Thực sư muội phát hiện trước, chúng ta đương nhiên sẽ không đoạt đồ yêu thích của người khác."
Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng: "Ta cũng không có ý định khế ước với bụi Linh Thực này."
Ba người nghe thấy lời nói của nàng, ánh mắt vốn đang chuẩn bị thất vọng lại sáng lên.
"Nhưng ta có thể bán cho các ngươi." Ngay sau đó, lời nói của Ngu Thanh Thiển lại xoay chuyển.
"Bán cho chúng ta?" Nam tử mặt trắng bóc suy nghĩ một chút hỏi: "Sư muội dự định bán thế nào?"
"Các ngươi cảm thấy bụi Linh Thực này ở trên thị trường có thể trị giá bao nhiêu linh ngọc?" Ngu Thanh Thiển lấy ra một chuôi dao nhỏ đào cả gốc lẫn rễ còn mang theo đất của cỏ nhỏ màu vàng lên: "Nếu các ngươi có thể trả giá cao, ta sẽ bán cho các ngươi khế ước."
Nam tử mặt con nít kia nuốt nước miếng một cái, thuộc tính của bụi Linh Thực này quá xứng đôi với hắn rồi, nếu để mất đi sau này không biết còn có thể gặp lại hay không, hắn không muốn bỏ qua.
"Sư muội, đây là một bụi Linh Thực cao cấp hệ tinh luyện, trên thị trường rất hiếm có, ta chỉ gặp được một lần ở hội đấu gia, ước chừng là một ngàn linh ngọc hạ phẩm."
Trong đầu Ngu Thanh Thiển liền nghĩ Linh Thực này quả nhiên tương đối đáng tiền, cười một cách tự nhiên hỏi: "Vậy sư huynh ngươi muốn không? Một ngàn linh ngọc bán cho ngươi."
Nam tử mặt con nít vội vàng gật đầu: "Ta muốn."
Nói xong hắn lập tức bỏ một ngàn linh ngọc vào túi trữ vật đưa cho Ngu Thanh Thiển: "Đa tạ sư muội bỏ đồ yêu thích rồi."
Ngu Thanh Thiển cười híp mắt nhận lấy linh ngọc, sau đó chuyển cỏ nhỏ màu vàng cầm trong tay cho nam tử mặt con nít: "Sư huynh cầm chắc."
Nam tử mặt con nít lập tức thận trọng nhận lấy bụi cỏ nhỏ màu vàng ôm trong ngực, lần này tiến vào mật địa cuối cùng không còn về tay không như mấy lần trước nữa rồi.
Ngu Thanh Thiển thấy bộ dạng hắn như đang ôm
bảo bối, giống như nói giỡn: "Sư huynh, vì sao lúc trước ngươi không mua nó trên hội đấu giá đi?"
"Khi đó ta tuổi còn nhỏ, trong tay không có nhiều linh ngọc như vậy." Nam tử mặt con nít cảm thấy không đúng, nhớ tới thủ đoạn quỷ dị vừa rồi của nữ tử này, liền vội vàng nói: "Sư muội ngươi yên tâm, cái giá này ta tuyệt đối không lừa gạt ngươi, sau khi ra khỏi mật địa ngươi có thể đi khu buôn bán định giá."
Ngu Thanh Thiển tự tiếu phi tiếu nói: "Ta không hoài nghi sư huynh lừa gạt ta, nhưng mà trông ngươi hình như có chút sợ ta?"
"Sao có thể như vậy?" Nam tử mặt con nít kéo ra một nụ cười: "Sư muội đẹp tới động lòng người như vậy, sao ta lại sợ ngươi chứ."
Nhưng trong lòng không phải không có chút rụt rè, vừa mới rồi, đám yêu thực kia tu vi đều là Linh Vương còn bị vị sư muội này đùa giỡn muốn chạy thoát thân. Nếu nàng xuống tay với bọn họ, liệu bọn họ có thể phản kháng được không?
Ngu Thanh Thiển thấy ba người càng ngày càng khẩn trương, cũng không trêu nữa, nhìn hai người khác hỏi: "Hai vị sư huynh cần Linh Thực không?"
"Dĩ nhiên là cần, chẳng lẽ trên người sư muội còn Linh Thực khác?" Nam tử mặt mũi trắng bóc suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi.
Bọn họ đã tiến vào mật địa này nhiều lần rồi, mỗi một lần đều sẽ bị yêu thực công kích, nhưng lại tay không mà về, nếu có thể dùng linh ngọc mua được một bụi cũng không tệ.
Ngu Thanh Thiển quan sát hai người một phen, lấy ra hai bụi Linh Thực tương đối thích hợp với hai người, mở cái hộp ra nói: "Hai bụi Linh Thực này nếu các ngươi cần, mỗi người ra một ngàn linh ngọc, thì ta cũng nhịn đau mà bỏ vật yêu thích."
"..." Ba người thấy nàng căn bản không thèm để ý chơi đùa cái hộp nhếch mép một cái. Cái này gọi là nhịn đau bỏ vật yêu thích sao? Rõ ràng là muốn làm thịt bọn họ mà.