Lời nói hành động của Ngu Thanh Thiển như giáng một đòn vào đầu của Cung Hạo và Kỳ Duệ, những người mà vẫn luôn tự mình cảm thấy mình khá giỏi.
“Hôm nay được thụ giáo rồi.” Cung Hạo đứng lên phủi phủi bụi trên người, ánh mắt lộ ra mấy phần cảm kích nhìn Ngu Thanh Thiển.
Kỳ Duệ cũng bò từ trên đất dậy, cảm giác thất vọng và suy sụp lúc nãy như bị cuốn đi hết.
Hôm nay bọn họ được Ngu Thanh Thiển thủ hạ lưu tình, nhưng mà nếu như gặp phải kẻ địch, bọn họ sẽ phải trả cái giá không chỉ là một chút thảm hại như vậy, mà rất có thể phải trả giá bằng cả tính mạng.
Ngu Thanh Thiển nhìn chuyển biến của hai người thì môi nhếch lên hài lòng, có thể coi như là còn có thể dạy dỗ được.
“Bây giờ sẽ cho các ngươi hai sự lựa chọn.” Nàng đưa hai ngón tay ra nói: “Thứ nhất, từ hôm nay trở đi đừng đến làm phiền ta nữa, chúng ta coi như là người qua đường. Thứ hai, sau này làm tiểu đệ của ta, ta sẽ dạy các ngươi thế nào là chiến đấu thật sự.”
Nàng có một nguyên tắc, đó chính là không thích miễn cưỡng. Cho dù thấy thân phận và tiềm lực của hai người họ, nàng cũng muốn thu làm tiểu đệ, nhưng nếu như đối phương không muốn, nàng tuyệt đối không ép buộc.
Cung Hạo và Kỳ Duệ không có lập tức nói ra sự lựa chọn, bọn họ từng người trầm ngâm cân nhắc, dù sao người dám để bọn họ làm tiểu đệ tới bây giờ chỉ có Ngu Thanh Thiển.
Qua một hồi, lúc Ngu Thanh Thiển muốn quay đi, Cung Hạo lên tiếng trước: “Được! Hy vọng nàng không để ta hối hận về sự lựa chọn ngày hôm nay.”
Từ trong cuộc đấu lúc nãy, hắn có thể nhìn ra được Ngu Thanh Thiển vẫn chưa có dùng hết sức, thân pháp biến đổi thoăn thoắt, ra tay thì nhanh, chuẩn, dứt khoát, cho dù không có lộ ra sát khí nhưng vẫn vô cùng nhanh nhẹn.
Nàng căn bản không giống một tân sinh mới tiếp xúc với chiến đấu, ngược lại giống như là một thợ săn quanh năm phiêu du ở trong núi đao, biển máu.
Trên người nàng luôn được bao phủ bởi một lớp mạng che thần bí, hắn cảm thấy hôm nay nếu như chọn làm người lạ thì nhất định sẽ hối hận.
Kỳ Duệ cũng vô cùng thích thú với thực lực mạnh mẽ của Ngu Thanh Thiển, đặc biệt là cái mà cô gọi là “chiến đấu”.
“Ta cũng chọn điều thứ hai.” Hắn bước tới bên Cung Hạo nói.
Ngu Thanh Thiển cười nhẹ, toàn thân phát ra hào quang tự tin: “Ta chưa bao giờ ép buộc ai, nếu như các ngươi thấy ta không
thể đảm nhận lão đại, thì có thể cắt đứt liên hệ với ta bất cứ lúc nào.”
Tiếp đó ánh mắt nàng sáng như đuốc nhìn hai người bọn họ, giọng nói nhấn mạnh như sứ giả thu hồn đến từ địa ngục: “Nhưng mà ta không thể nào chấp nhận việc phản bội, nếu như các ngươi dám đâm sau lưng ta, thì ta nhất định sẽ tự tay cắt đứt cổ các ngươi.”
“...” Cung Hạo và Kỳ Duệ sau khi nghe xong lời của nàng thì thấy ớn lạnh.
Bọn họ cảm nhận được Ngu Thanh Thiển đang nói rất thật, nếu như có một ngày bọn họ dám phản bội, thì nàng thật sự sẽ đánh chết bọn họ.
“Chúng tôi đã nhận nàng làm lão đại thì tất nhiên sẽ không phản bội.” Cung Hạo cắn răng chống lại uy thế phát ra từ trên người Ngu Thanh Thiển nói: “Nhưng mà sau này, nàng phải để cho bọn ta khâm phục khẩu phục mới được.”
Nếu như những việc Ngu Thanh Thiển làm hôm nay chỉ để dọa bọn họ, thì bọn họ sẽ không thành tâm công nhận lão đại này.
“Điều này là đương nhiên rồi, nếu như điểm này mà ta làm không được, thì ta cũng không có mặt mũi nào làm lão đại của các ngươi.” Ngu Thanh Thiển gật đầu công nhận.
Tâm tư của Kỳ Duệ thay đổi, cười híp mắt nói: “Lão đại, sau này chúng tôi có thể đi theo nàng rồi.”
“Ờ, giờ Dần sáng hôm sau ở đây đợi ta, chúng ta cùng nhau luyện tập.” Ngu Thanh Thiển thấy tố chất của bọn họ không tệ, nhưng mà phản ứng và cơ năng còn rất kém, cần phải luyện tập mạnh hơn nữa mới được.
Kỳ Duệ và Cung Hạo nhìn nhau một lúc, ánh mắt hai bên đều lộ ra hiếu kỳ: “Được!”
“Đúng rồi, ở trước mặt người khác có thể gọi ta như thế nào cũng được, sau lưng thì phải gọi là lão đại.” Ngu Thanh Thiển không muốn huênh hoang, trước tình hình thực lực tự thân còn nhỏ yếu, nàng thích khiêm tốn hành sự.
“Vâng, lão đại.”
Cung Hạo và Kỳ Duệ tuy đều là hoàng tử, nhưng luôn giữ lời hứa.
Nếu như đã nhận Ngu Thanh Thiển làm lão đại, thì bọn họ phải nhanh chóng tiếp nạp thích ứng và dung nhập.