Người Phong Thần hơi đơ ra, trong lòng lại sinh ra cảm giác không thể khống chế.
Hắn còn nhớ năm đó đến Cẩm Vương phủ. Khi đó Ngu Thanh Thiển hai tuổi, mỗi buổi tối nàng đều âm thầm chạy đến phòng ngủ của hắn, chiếm lấy giường của hắn, đồng thời coi hắn như gối ôm.
Sau đó sau một lần vô ý bị Ngu Cảnh phát hiện. Nàng liền công khai đường đường chính chính chuyển tới phòng ngủ của hắn, cùng ăn cùng ở cùng ngủ.
Mỗi ngày vào ban đêm, nàng chỉ cần ôm hắn ngủ là ngày thứ hai hắn luôn thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều. Độc tố trong người cũng bị áp chế một chút.
Tuy là mỗi lần đều không rõ ràng, nhưng là người trong cuộc là hắn vẫn cảm nhận được một cách sâu sắc.
Nhưng bây giờ hắn dù sao cũng không như lúc nhỏ, nữ nhân này hút độc tố trong người hắn không phải dùng cái chiêu ôm hắn ngủ như trước chứ?
“Chàng đang nghĩ gì vậy?” Ngu Thanh Thiển nhìn khuôn mặt như vẽ của Phong Thần biến đổi khác thường mấy lần, nhịn không được cười khúc khích.
Phong Thần liếc nàng, nói thật: “Đang nghĩ nàng hút độc tố như thế nào.”
“Tất nhiên là...” Ngu Thanh Thiển kéo dài âm cuối: “Cầm tay chàng là được rồi.”
Thấy Phong Thần như thở phào, nàng lại nhào tới gần hắn cười nhạo hỏi: “Chàng không phải nghĩ rằng ta sẽ ôm chàng ngủ để hút độc chứ hả?”
“Ta thực sự là nghĩ vậy đó.” Phong Thần biết mình bị nữ nhân này trêu đùa, hắn không động đậy ngước mắt lên cười nhạt.
Ngu Thanh Thiển giơ tay ra, ngón tay đỡ lấy cằm của Phong Thần, nói một cách bá đạo: “Ha ha, thì ra mỹ nhân chàng hy vọng như vậy à!”
Sau đó lời của nàng trở nên vô cùng dịu dàng nói: “Nếu như chàng muốn, ta cũng có thể ôm chàng ngủ rồi hút độc ra giống như hồi còn nhỏ.”
Phong Thần không nhịn được gỡ ngón tay chạm cằm hắn ra, nữ nhân này hiện tại quá giống nữ lưu manh rồi.
“Không cần.” Hắn nghiêm túc nói.
Ngu Thanh Thiển bĩu môi, thấy sự bình thản trên khuôn mặt của Phong Thần sớm đã sụp đổ và đen đi, nàng không nhịn được nở nụ cười xinh đẹp sảng khoái.
Mặt của Phong Thần lại càng đen hơn, nữ nhân này thật là mặt dày, căn bản không hiểu sự dè dặt và ngại ngùng của nữ nhân.
Phát hiện Phong Thần tức sắp bỏ đi rồi, Ngu
Thanh Thiển vội vàng nhịn cười, một tay đặt trên mạch của hắn: “Trước tiên ta giúp chàng bắt mạch thăm dò độc tố trong người của chàng đã.”
Ở Mạt Thế thuốc Tây vô cùng ít. Rất nhiều những thiết bị khoa học cao vì không có điện nên cũng không dùng được. Thế là Trung y bắt đầu trở nên thịnh hành.
Đặc biệt sau này nhiều thành phần thực vật biến dị được điều tra rõ cũng có thể làm thuốc, địa vị của Trung y ngày càng được nâng cao, đồng thời cũng ngày càng được bảo vệ.
Trước Mạt Thế, nàng xuất thân từ Trung y thế gia. Ông nội từ nhỏ đã dắt nàng đi học y bên cạnh mình, còn đem rất nhiều sách cổ Trung y quý báu truyền cho nàng.
Sau Mạt Thế, nàng thuộc làu toàn bộ số sách cổ kia, trình độ và thành tựu Trung y vô cùng cao. Đặc biệt, sau khi kích hoạt được dị năng hệ Mộc, nàng còn tự mình lĩnh ngộ được rất nhiều phương thuốc và phương pháp điều trị.
Phong Thần vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy sắc mặt và ánh mắt Ngu Thanh Thiển hiện tại không hề có ý trêu đùa, hết sức thành thật nghiêm túc. Hắn bèn nén lại sự kích động muốn bỏ đi.
Sau thời gian một tách trà, Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần chậm rãi nói: “Độc tố của chàng tuy chưa tấn công vào tim, nhưng tất cả huyết mạch đều đã hoàn toàn bị nhiễm độc tố. Nhiều nhất trong mười năm chàng sẽ biến thành một độc nhân.”
“Sau khi biến thành độc nhân. Chàng nếu không bị người hạ độc khống chế trở thành con rối không có bất kỳ tư duy nào, thì sẽ bị trực tiếp phát độc mà chết.”
Nàng lưỡng lự rồi tiếp tục nói: “Người hạ độc mẹ chàng rõ ràng là muốn nhắm vào chàng, không làm tổn thương người mẹ nhưng sẽ làm cho thai nhi trong bụng nhiễm loại độc tố độc ác khó giải này.”