Ngu Thanh Thiển sau khi hấp thu độc tố của Phong Thần xong cũng bắt đầu bế quan. Nàng kích hoạt thành công dị năng đặc biệt Mộc hệ, có thể khống chế được thực vật.
Trong phòng ký túc xá, Ngu Thanh Thiển ngồi xếp bằng trên giường, cả người được bao trùm bởi một tầng ánh sáng đỏ kỳ lạ, lúc rõ lúc mờ.
Chỗ ấn đường của nàng dần dần hiện rõ một dấu ấn hình cánh hoa màu đỏ. Đằng sau lưng là những bông hoa đỏ rực nở rộ đung đưa.
Kinh lạc của nàng nổi lên những tia đỏ. Linh khí bốn phía không ngừng thâm nhập vào người nàng.
Hiện tượng này diễn ra liên tục trong ba ngày, ánh sáng màu đỏ kỳ lạ đó mới hoàn toàn biến mất.
Nàng từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt bao phủ sự tĩnh lặng và hiểu biết.
Tâm trí vừa lay động, nàng vẫy tay với một cây màu xanh lục ở trên sân thượng.
Đột nhiên, cái cây đó giống như đang sống, không ngừng lung lay thân mình, thoát khỏi bồn hoa, rẽ bước trèo lên chỗ Ngu Thanh Thiển, đồng thời cọ sát vào chân của nàng.
Nàng quỳ xuống đưa tay nhẹ xoa vào cái cây đó. Miệng cong lên, bây giờ chỉ thiếu kích hoạt dị năng tinh thần nữa thôi.
Một tháng sau, Học viện Hoàng gia bắt đầu cuộc thì luyện tân sinh lần thứ nhất.
Cứ mỗi ba tháng Học viện Hoàng gia đều tổ chức một lần thí luyện. Nửa năm tổ chức một lần kiểm tra thi đấu thử. Mỗi năm sẽ có một lần thi tổng hợp. Cho dù là thí luyện, kiểm tra hay là thi tổng hợp, đều phải tiến hành ở bên ngoài nơi hoang dã.
Ngày này, giáo viên Trác Hân Lâm của khoa trị liệu cũng dẫn người tới tụ họp.
“Từ hôm nay, các em sẽ được phân thành mười lăm nhóm. Mỗi nhóm có hai mươi người, trong đó không những có các Linh Thực Sư các khoa mà còn có cả Tôi Thể Sư.”
Trác Hân Lâm cười giống như gió mùa xuân: “Địa điểm lần huấn luyện này là ở dãy núi Kinh Cốc. Trên dãy núi đó có nhiều yêu thực và ma thú. Mọi người nhất định phải nghe sắp xếp của giáo viên dẫn đội, phải cận thận.”
Ông nghĩ rồi cười hỏi: “Học viện tại sao cách ba tháng lại tổ chức một lần luyện tập, trong các em có ai biết không?”
“Học viện mỗi ba tháng lại tổ chức một lần huấn luyện, chủ yếu là vì để bọn em thông qua năng lực của mình để đạt những tài nguyên tu luyện.”
Tần Phượng Nghi mặt cao ngạo nói: “Hạt nhân tinh thể của yêu thực và ma thú mỗi nhóm
thu được, đều có thể dùng để tự mình tu luyện, đội nào mạnh nhất, thì tài nguyên tu luyện đạt được cũng sẽ càng nhiều.”
Nàng ta đến từ thế gia hạng nhất của trung ương đại lục, đối với những thông tin luyện tập của học viện, sớm đã biết rõ.
Nàng ta vẫn luôn chuẩn bị sẵn cho việc luyện tập. Những người biểu hiện xuất sắc trong mỗi lần huấn luyện đều được các tầng lớp cao của học viện chú ý và tăng cường bồi dưỡng. Nàng nhất định sẽ trở thành học viên xuất chúng trong khoa chữa trị ở lần huấn luyện này.
“Tốt lắm, mọi người đều biết Linh Thực Sư và Tôi Thể Sư đều cần hấp thu hạt nhân tinh thể của yêu thực và ma thú để lên cấp. Mà học viện không thể cung cấp suốt cho các em được.”
Ông ngập ngừng rồi nói tiếp: “Mỗi ba tháng huấn luyện một lần là cơ hội để các em thu thập tinh thể. Thu thập càng nhiều thì có nghĩa là ba tháng tiếp theo các em sẽ càng không cần phải lo nghĩ nhiều về tài nguyên tu luyện nữa. Ngược lại, thu thập càng ít, tài nguyên của các em sẽ không duy trì được đến lần huấn luyện lần sau.”
“Cho nên, ta hy vọng mọi người phải có thái độ nghiêm túc trong cuộc huấn luyện này, đây là trách nhiệm đối với chính bản thân các em.”
“Còn một điểm nữa, ta cần nhắc nhở mọi người, lần thí luyện đầu tiên này còn có liên quan đến việc các em có được khoa thực văn, khoa dược tễ hay khoa rèn chọn vào hay không.”
“Các em chắc đều biết các thầy giáo ở ba khoa này bất luận là đi tới đâu, đều là người được ca tụng và tôn trọng, tiền đồ xán lạn.”
Sắc mặt ông nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Cơ hội này chỉ có một lần, hy vọng mọi người có thể nắm bắt được.”
Sau đó Trác Hân Lâm nói một số chuyện cần làm trong buổi huấn luyện, sau đó phân nhóm xong, dẫn mọi người đi tới cửa học viện tập hợp.