Không ít nhóm đang cười thầm nhóm bảy và nhóm mười. Nhóm của Cơ Linh Song và Hạ Oanh cũng có người chê cười bốn Điều Trị Sư bọn Ngu Thanh Thiển. Cuối cùng bị hai người đánh cho một trận không dám nói nhiều nữa.
Trong ánh mắt hai người Cung Hạo và Kỳ Duệ lộ ra vẻ thích thú được xem kịch hay. Bọn họ đợi lão đại nhà mình tỏa sáng làm mù đôi mắt chó của đám người này.
Ngu Thanh Thiển đang vui vẻ ăn cơm, thì một ánh mắt thù hận liếc tới. Tuy là giấu rất tốt, nhưng vẫn bị nàng phát hiện.
Nàng vừa quay đầu nhìn qua thì thấy ngồi chỗ không xa là Tần Phượng Nghi đang ghen ghét nhìn nàng.
Thấy Ngu Thanh Thiển nhìn sang, Tần Phượng Nghi trừng mắt nhìn nàng một cái rồi mới di chuyển ánh mắt đi.
Ngu Thanh Thiển cảm thấy kỳ lạ, nàng hình như không có gây sự gì với nữ nhân này, đúng thật là thần kinh, không biết lý tình.
Trong lòng nàng cũng bắt đầu đề phòng Tần Phượng Nghi. Loại thần kinh này nếu phát điên thì vẫn mang lại điều phiền phức.
Nhưng mà nếu trong lúc rèn luyện Tần Phượng Nghi dám đụng vào một sợi lông mày của nàng, thì nàng sẽ không khách sáo nữa.
“Ngu Thanh Thiển, ngươi ăn ngon miệng thật đó!” Người con gái tướng mạo xinh đẹp ở nhóm bảy nói.
Ngu Thanh Thiển ăn hết số thịt nướng cuối cùng, lấy khăn lau miệng cười nói: “Đúng vậy! Thịt nướng tối nay không biết ai làm mà tài nghệ không tồi.”
“...” Đám đông nghe xong lời của nàng không biết làm thế nào, rất muốn hỏi nàng có nghe thấy những lời đàm tiếu của những nhóm bên cạnh hay không.
Ba người Điều Trị Sư của nhóm bảy và nhóm mười đều không nuốt nổi, cơ bản không đụng vào dĩa thịt nướng trên bàn, chỉ có một mình Ngu Thanh Thiển ăn rất ngon lành, giống như không có gì xảy ra.
Đứa con gái thanh tú dịu dàng cười hỏi: “Ngươi không nghe thấy các nhóm khác đang cười chế giễu sao?”
Nàng thấy năng lực chịu đựng của Ngu Thanh Thiển thật mạnh mẽ. Nếu như những người khác nói nàng như vậy, thì nàng đã sớm đến lật tung bàn bọn họ rồi.
“Nghe thấy thì sao? Bọn họ cười nhạo cũng chẳng làm ta bị mất đi một miếng thịt nào.”
Ngu Thanh Thiển nhún vai không thèm để ý: “Bốn người bọn ta có phải là hạng bét hay không, có năng lực chữa trị hay không, không phải chỉ qua miệng lưỡi bọn họ nói thì thành hiện thực, đến lúc đó sẽ tự thấy cao thấp thôi.”
Ngu Thanh Thiển ý sâu xa liếc nhìn đứa con trai ốm nhỏ của nhóm
mình và hai Điều Trị Sư ở nhóm mười: “Ta chỉ có một cách nghĩ, sau khi bắt đầu rèn luyện sẽ dùng hành động để bọn họ im miệng.”
Lời của nàng nói xong, ba Điều Trị Sư ở nhóm bảy và nhóm mười đều ngạc nhiên, rõ ràng đã nghe hiểu.
Cái nhìn phiến diện của nhóm bảy đối với Ngu Thanh Thiển đã giảm xuống mấy phần. Chỉ hy vọng lời của nàng bây giờ có thể hoán đổi thành hành động thực tế, để những người cười chê bọn họ phải im miệng.
“Ngu Thanh Thiển nói đúng, mục đích của nhóm chúng ta là nằm trong xếp hạng năm nhóm xuất sắc. Hy vọng mọi người không vì những lời khiêu khích của các nhóm khác mà mất đi lòng tự tin như thường ngày, đừng ôm tư tưởng phiến diện đối với nhóm mình.” Hỏa Ly Nhã lười biếng nói.
Giọng nói của Mộ Dung Thanh ôn hòa như ngọc, thêm vào một câu: “Ta thấy nhóm mình may mắn vì có được hai Điều Trị Sư, đặc biệt là trong đó có một Linh Thực Sư có thiên chất xuất sắc. Đa phần các Điều Trị Sư có tố chất thân thể không mạnh bằng các Linh Thực Sư và Tôi Thể Sư của các khoa khác, được bảo vệ là điều nên làm. Không biết những người kia từ đâu mà có thể thấy tố chất thân thể xếp loại thấp là thiên chất điều trị cũng sẽ thấp.”
Thành viên nhóm bảy sắc mặt thay đổi, đúng vậy, những người kia cười chê rõ ràng là đang gây chia rẽ mối quan hệ giữa bọn họ và hai Điều Trị Sư kia.
Nếu như bọn họ bài trừ hai Điều Trị Sư, đến lúc bước vào cuộc rèn luyện ở dãy núi Kinh Cốc nhất định sẽ không đoàn kết nổi, sẽ không có khả năng tiến đến năm nhóm xếp hạng đầu.
Quan trọng là bọn họ cũng quên mất việc Ngu Thanh Thiển là Linh Thực Sư có bài kiểm tra thiên chất đạt xuất sắc. Còn ký khế ước được với cỏ Ma Hoàng mà ngàn năm trong học viện không có ai có thể ký kết được.
Tố chất thân thể kém một chút thì có sao, điều trị tốt là được.