Những người ở đó qua việc này, rất nhiều người nảy sinh sự phản cảm đối với Ngu Thanh Thiển.
Mọi người đều cho rằng nàng ôm ý đồ riêng, hy vọng mọi người không đạt được dị bảo, dù sao cơ thể nàng cũng yếu đuối, thực lực thiếu sót, căn bản không có hy vọng đạt được dị bảo.
Còn Tần Phượng Nghi, những người thích nàng ta cũng không nhiều, chủ yếu là vì nàng ta quá ngang ngược độc đoán với người khác. Nhưng thực lực thiên chất của nàng ta, mọi người đều công nhận.
Cho nên trong cuộc khẩu chiến lúc nãy, Tần Phượng Nghi thực sự đã gợi lên sự bất mãn và không thích Ngu Thanh Thiển trong lòng mọi người.
“Vậy ngươi quyết định như thế nào? Cùng nhau xuống sông không?” Nàng ta cao ngạo ngẩng đầu nhìn Long Gia hỏi.
Gia tộc của Long Gia là một thế gia hạng nhất ở nam bộ, tuy so với Tần gia thì kém hơn một bậc, nhưng nội tình và thực lực gia tộc thì không thể coi thường. Cha của nàng ta đã từng dặn dò qua, kêu nàng ta tốt nhất là kết giao tốt với hắn. Cho nên nàng ta vẫn muốn giữ thể diện cho Long Gia.
“Xuống đi, chúng ta đi thử coi, nếu như sau khi xuống sông ma thú và yêu thực tấn công quá dữ dội, chúng ta sẽ lập tức lên bờ.” Long Gia có thể trở thành người nổi bật nhất trong gia tộc, thì bản thân tâm cơ cũng không thấp, cho dù bị kích thích bởi dị bảo, nhưng sẽ không tham lam liều lĩnh.
Tần Phượng Nghi nở nụ cười: “Được, vậy chúng ta thương lượng chiến lược đi xuống đi.”
Ánh mắt nàng ta quét lên Ngu Thanh Thiển một lượt, ý chỉ nàng nói: “Còn người nào đó tự cho rằng có thể một mình hành động, có thể không tham gia.”
Ngu Thanh Thiển không tiếp lời, nhưng hành động lùi lại mấy bước biểu thị đồng ý với lời của Tần Phượng Nghi.
Nàng không cần phải xuống nước cùng chiến đấu với mấy người này, trong mắt nàng những người này đều là những người níu chân mà thôi.
Hành động của Ngu Thanh Thiển làm cho đa số những người ở đó càng thêm coi thường và phản cảm. Trong lòng cho rằng nàng nhát gan, nói thì hay, thực ra căn bản không dám xuống nước tham chiến.
Hạ Oanh và Cơ Linh Song vốn chuẩn bị đả kích Tần Phượng Nghi, nhưng bị ánh mắt của Ngu Thanh Thiển ngăn lại.
Nàng ghét nhất là đấu khẩu với người khác, như vậy quá tẻ nhạt, nàng thích dùng hành động để đấm sưng mặt
đối phương hơn.
Ba người Hỏa Ly Nhã và Cơ Linh Song cùng lúc lùi lại mấy bước đứng bên cạnh Ngu Thanh Thiển, biểu thị lập trường của bọn họ.
Mộ Dung Thanh, Tiêu Tử Khôn, Cố Hoan Đồng, Doãn Minh, Kỳ Duệ và Cung Hạo cũng lùi về sau mấy bước, ba người Tần Ngôn cũng lùi về sau mấy bước.
Cuối cùng, thành viên mười lăm nhóm biểu quyết, ngoài Ngu Thanh Thiển và mấy người lùi về sau mấy bước ra, những người khác đều chuẩn bị liều một trận, trong đó có bao gồm những người khác của nhóm bảy.
Tần Phượng Nghi phát hiện Hỏa Ly Nhã lại dẫn mấy người ở lại với Ngu Thanh Thiển thì ánh mắt ẩn chứa sự độc ác nhìn chằm chằm Ngu Thanh Thiển.
Nàng ta nhất định sẽ mượn cơ hội này để dọn dẹp Ngu Thanh Thiển, vốn dĩ muốn đối phương phải chết, bây giờ nàng ta đã đổi chủ ý.
Nàng ta muốn hủy dung nhan của Ngu Thanh Thiển, đồng thời phế đi một cánh tay, làm cho đối phương trở thành phế vật thật sự.
Ngu Thanh Thiển không có bỏ qua ánh mắt độc ác của Tần Phượng Nghi. Nàng cúi mắt xuống che giấu sự hứng thú giống như đang chơi đùa với con mồi.
Vừa đúng lúc buồn chán, Tần Phượng Nghi tự mình dâng tới cửa. Nàng không ngại chơi đùa với đối phương, không giết chết, mà làm tàn phế là được.
Hai người nhìn nhau không thuận mắt, đều không ngờ bọn họ lại âm thầm quyết định làm tàn phế đối phương.
Nhiều người khác cảm thấy hối tiếc vì hai người thực lực khá mạnh là Tần Ngôn và Hỏa Ly Nhã không tham chiến, đương nhiên đồng thời đổ trách nhiệm cho cái kết quả này lên đầu Ngu Thanh Thiển.
Đều tại nữ nhân già mồm này, nếu không phải cô ta, mấy người Hỏa Ly Nhã sẽ không chọn ở lại.
Nhưng mà tâm tư bọn họ đều đang ở trên dị bảo dưới sông, cho nên cũng không nghĩ nhiều, dưới sự sắp xếp của Tần Phượng Nghi và Long Gia, lập tức nhảy vào cuộc chiến dưới sông.