Minh Vương xử lí xong sự vụ hôm nay, trở lại trong phủ, tiến vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Hắn vừa mới nằm xuống, liền nghe thấy một âm thanh tà mị vang lên :” Ngươi chính là đã quên Hoa Nguyên Nguyên?”Minh Vương nghe được tiếng vang, một chút liền ngồi dậy,trong phòng, trừ hắn, không còn kẻ khác.“ Hoa Nguyên Nguyên gây ra một cái đại hoạ như vậy, chẳng lẽ ngươi không trừng phạt một chút ?” Thanh âm tà mị lại tiếp tục vang lên. Minh Vương nghe cỗ kia thanh âm, bất giác nhíu mày, có điểm không vui .“ Ngươi luôn công bằng liêm chính, sao vậy, ngươi luyến tiếc con quỷ Hoa Nguyên Nguyên kia ?”Sắc mặt Minh Vương trở nên xanh mét, thực không cao hứng , lại không có mở miệng nói một câu.“ Ta thấy, nếu ngươi thực luyến tiếc nàng, thì đừng để nàng ở lại sông Vong Xuyên”Minh Vương vẫn im lặng“ Ta thấy nàng một mình một người ở giữa Vong Xuyên, cảm thấy đáng thương, không bằng, để cho nàng lại đây bồi ta .” thanh âm tiếp tục vang lên.Minh Vương rốt cuộc mở miệng, thực nghiêm túc nói :” Ngươi đã đáp ứng qua chuyện của ta, mong ngươi tuân thủ ước hẹn .”“ Ha ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi mà, nhìn ngươi xem, còn tưởng thật .” Tà mị thanh âm nói ra chuyện lại nghe thực nhẹ nhàng. Minh Vương lại không thích nghe thấy lấy chuyện này ra đùa. Hắn ngồi ở mép giường, qua một hồi lâu, thanh âm kia không truyền đến nữa . Vốn dĩ thân thể mệt mỏi, lại hoàn toàn không buồn ngủ, chỉ cảm thấy trong lòng thực loạn, ở trong phòng suy nghĩ đến hoảng.Minh Vương điều tiết cảm xúc bản thân, thật lâu sau, tiến tới chậu nước bên cạnh, kéo ống tay áo vung lên, trong chậu nước liền xuất hiện cảnh tượng sông Vong Xuyên.Hoa Nguyên Nguyên đang ở đáy sông bơi