Cuối cùng Kỳ Vẫn vẫn là một chữ cũng không nói, đạm cười mà rời đi, không truy vấn cũng không cảnh cáo uy hiếp, ta đoán không ra hắn đang có chủ ý gì.
Lúc gần đi, hắn chỉ đơn thuần nở một nụ cười kỳ quái mà khiến ta bất an không thôi, có lẽ chỉ là ta đa nghi. Kỳ Vẫn luôn luôn là con người không muốn tranh chấp cùng thế nhân, không có binh quyền cũng không có vây cánh, cho dù có dã tâm cũng vô pháp tác loạn. Đây cũng là lý do khiến hoàng thượng chưa xuống tay với hắn.
Ta đem một thân khôi giáp cấm vệ phục cởi trả lại cho Hàn Minh, trên người chỉ lưu lại một thân phi y cẩm sam đơn bạc. Bây giờ vẫn đang trong thời điểm đầu xuân, không khí vẫn là có phần rét lạnh. Ta khàn khàn đối hắn nói một tiếng cảm tạ liền một mình rời đi, bộ pháp nặng nề tựa ngàn cân.
Ta bắt đầu đem hàng trăm ý nghĩ trong đầu kết hợp lại làm một hướng. Chiêu Phượng cung tổng cộng có mười ba nô tài, Mạc Lan cùng Hạo Tuyết đã là người của Hoàng Thượng, nhưng vì sao Đao Quang và Kiếm Ảnh lại nói với ta, các nàng là người của Đỗ Hoàn. Cho nên hiện tại có thể xác định, hai người bọn họ cũng là người của Hoàng Thượng …… Không đúng, tứ đại hộ vệ hẳn đều là người của Hoàng Thượng.
Lúc ở Phượng Tê Pha diều đột nhiên đứt dây, tuyệt đối sẽ không là ngẫu nhiên, chắc chắn có người đã cố ý. Nếu không ta làm sao lại chạy đi để được tận mắt chứng kiến gian tình của Dịch Băng và Ôn Tĩnh Nhược. Như vậy, diều khẳng định đã bị ai đó tìm thấy trước rồi mới để lên nhánh cây, nhưng kẻ đó là ai?
Trong đầu cố gắng hồi tưởng sự việc xảy ra ngày hôm đó.
“Hoàng phi, hôm nay trời trong nắng ấm, chúng ta đi chơi diều đi.”
Đề nghị này là Hoán Vi đề ra, lúc ở phế uyển, người phát hiện ra ta cũng là nàng, chẳng lẽ là nàng sao?
“Phượng tê pha a, tứ phía trống trải đón gió, là nơi tốt nhất để chơi diều.”
Đi Phượng Tê Pha là yêu cầu của Tâm Uyển, có thể hay không là nàng?
Dần dần bước vào hành lang chính của Tây cung, ta thấy một lượng lớn cấm vệ áp giải hai người hướng về phía ta mà đi, ta kỳ quái ngưng thần mà nhìn. Càng đi càng gần, ánh nến phiêu diêu hai bên hành lang chiếu lên trên mặt họ. Ta đã có thể nhìn thấy rõ ràng, đúng là Ôn Tĩnh Nhược cùng Dịch Băng.
Ta xông lên phía trước, ngăn trở đường đi của bọn họ, “Tĩnh phu nhân? Điều này là vì sao?” Xem bọn hắn hai tay hai chân đều bị khóa sắt giữ lại, vạt áo có chút hỗn độn, nhất định là do giãy giụa mà nên nổi.
Nàng liếc mắt nhìn một cái, một tiếng hừ lạnh từ trong miệng phát ra, “Ngươi hỏi ta vì sao lại thế này? Bát dược kia ta đã uống hết, vì sao ngươi nói mọi chuyện ngươi không tính toán nữa, nhưng vẫn là không chịu buông tha chúng ta?”
Bị lời của nàng làm cho thân thể cứng đờ, ta kỳ quái truy vấn, “Ngươi nói cái gì?”
“Trừ ngươi ra còn có ai biết được chúng ta ở ở phế uyển phía sau Phượng Tê Pha gặp mặt.” Trong đồng tử lạnh lùng của Dịch Băn ẩn ẩn tia máu, trừng mắt nhìn ta khiến lòng ta không khỏi cả kinh. Trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng sấm, tia chớp xẹt qua, một màu xanh đậm ánh lên nửa mặt hắn.
Ta lướt qua Ôn Tĩnh Nhược, vọt tới bên người Dịch Băng, nắm chặt cánh tay hắn, sốt ruột giải thích, “Không phải ta……”
Hắn hung hăng vung tay lên, giũ bỏ cánh tay đang cố nắm lấy hắn, khí lực rất lớn, ta lập tức lui về phía sau mấy bước, cố gắng muốn ổn định thân mình, nhưng thủy chung vẫn là không thể ổn định mà ngã mạnh xuống đất.
Lại là một thanh âm vang lên, một tiếng sấm rạch ngang trời đêm. Ta nhìn bọn họ lướt qua ta mà rời đi, nhìn chằm chằm bóng dáng Dịch Băng, ta hô to một câu, “Dịch Băng! Thật sự không phải ta, ta làm sao có thể hại ngươi!”
Hắn phút chốc xoay người lại, quay đầu liếc nhìn ta, trong ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp. Đang mở miệng muốn nói gì đó, lại bị cấm vệ quân dùng sức lôi đi, “Đi mau……”
Hắn liên tiếp quay đầu nhìn chằm chằm ta, một tia chớp lại dâng lên xẹt ngang qua mặt hắn, hắn lộ vẻ nghi hoặc. Mãi đến bọn họ áp hai người rời đi, bóng dáng cũng không còn, ta mới giật mình thu hồi tầm mắt, là Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng muốn tru sát hai người.
Ta mới trở lại Chiêu Phượng cung không bao lâu, trời đã nổi mưa to tầm tả. Tâm Uyển cùng Hoán Vi luôn đứng trước cửa chờ ta trở về, nhìn trong mắt hai người bọn họ là cái lo âu không thể giả dối được, ta phá lệ phức tạp.
Trong hai nàng, thực khả năng có một người do Hoàng Thượng phái tới bên người ta. Vì sao trong hoàng cung này phải có nhiều giả dối, lợi dụng, âm mưu như vậy. Ta lại vì sao cứ phải bị cuốn vào giữa màn đấu tranh thấm đẫm huyết tinh này, là sai lầm của ta sao? Ngay từ lúc ban đầu, ta vốn không nên gặp Kỳ Hữu, không nên để cho chàng cứu ta, không nên cùng chàng đặt ra giao dịch phục quốc.
Ta dửng dưng lướt qua ánh mắt lo lắng của các nàng, chuyển tiến tẩm cung, “Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoán Vi cũng không phải không có hiểu biết, nhẹ lay động đầu, “Chỉ nghe nghe thấy một đám cấm vệ đột nhiên xông vào phế uyển…… Đúng rồi, chính là nơi mà lần trước hoàng phi tìm thấy diều. Bọn họ xông vào liền bắt được Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân đang làm…… những việc cẩu thả.”
Ta một tiếng châm chọc cười khẽ, âm điệu cũng là khó nghe đến cực điểm, “Cấm vệ như thế nào biết được bọn họ ở đó?”
Tâm Uyển đang treo lên mấy chiếc trản đăng, đem tẩm cung nguyên bản vi ám chiếu sáng rực rỡ, “Ai biết được, có lẽ có người mật báo.”
“Hoàng phi! Tay của ngài chảy máu kìa.” Hoán Vi kêu sợ hãi một tiếng, lập tức chạy đi lấy hòm thuốc giúp ta cầm máu. Ta nhìn sang bàn tay sớm đã nhiễm thắm máu tươi của mình, là do vừa rồi khi ta bị Dịch Băng đẩy, hai tay chống xuống đất mà tạo thành vết thương.
Tâm Uyển tức khắc đem đến một chậu nước trong giúp ta lau đi miệng vết thương, nhìn hai người bọn họ thực tâm mà khẩn trương vì ta, thực lòng mà lo lắng cho ta. Như vậy, tại sao một trong bọn họ lại là gian tế đây? Cũng có lẽ, ta đoán sai thật rồi, ngày ấy chỉ là trùng hợp mà thôi.
Bên ngoài sấm chớp sáng loáng từng mảng trời, ý xuân thổi tẫn. Gió lạnh cuốn theo mưa giông khiến không gian bên ngoài hoàn toàn ngập trong gió bão. Chiếc rèm cửa theo sức gió mà phấp phới, mưa đánh vào mặt, đánh lên trên mái hiên, trong lòng ta không khỏi ngàn vạn lần cảm khái, “Hoàng Thượng…… Sẽ xử trí chuyện này như thế nào đây?”
“Bọn họ làm ra việc đại nghịch như thế, khẳng định là khó thoát khỏi tội chết.” Hoán Vi thật cẩn thận thoa kim sang dược lên tay ta, sau đó dùng băng gạc bó lại.
“Chết…… Thực đáng sợ sao.” Ta đột nhiên cảm thấy từng trận mất mác, “Hoán Vi, ngươi nhanh đến Dưỡng Tâm ngoại điện xem xem, Hoàng Thượng xử trí bọn họ như thế nào.”
Nàng nhìn bên ngoài mưa to, chần chờ trong nháy mắt, nhưng cũng rất nhanh mà gật đầu, mở ô chạy ra ngoài trời đang mưa tầm tã. Ta đứng lặng người bên sườn tẩm cung, ngóng nhìn đêm đen mờ mịt đang dần bị cơn mưa to cắn nuốt đến không còn một khoảng lặng, ta lo lắng đợi Hoán Vi trở về hồi bẩm.
Một ly trà thơm với hương trà thấm lòng được bày ra trước mặt ta, ta nhìn lên dung mạo Tâm Uyển, ta thở dài một tiếng tiếp nhận nó, đem chén trà lên gần mũi mà ngửi, “Mai nhưỡng hoa, mỗi lần ngửi được nó, tâm tình của ta liền có thể bình tĩnh rất nhiều. Ngươi rót cuộc đã pha nó như thế nào vậy?”
“Nô tỳ mỗi ngày đều đúng giờ dần thức dậy thu thập sương sớm đọng trên bách hoa, đem hoa mai ngâm một canh giờ. Sau đó đặt dưới nắng ấm để phơi, cuối cùng lại đem vào ấm nun, dùng lửa nhỏ để đun thành trà, như vậy chén mai hoa nhưỡng liền hoàn thành.” Khi nàng nói chuyện đồng tử lúc nào cũng lay chuyển linh động, mi mắt chớp chớp, cực kì đáng yêu.
“Khó trách vừa vào miệng liền có hương thơm nồng, nguyên lai ngươi mỗi ngày đều là vì bổn cung mà dụng tâm pha trà như vậy.” Hương khí liên tục không ngừng xông vào mũi, dư yên lượn lờ trước mặt, ta hít một hơi, nhấp nhẹ một ngụm, tâm tình rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Khi ta uống cạn ngụm trà cuối cùng, đã thấy Hoán Vi một thân bị mưa xối đến ướt như chuột lột trở lại. Nàng vừa thở dốc vừa run rẩy vì khí lạnh bên ngoài, “Hoàng phi, Hoàng Thượng đã đem Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân bắt giam vào tù.”
“Chính là bắt giam?” Ta nỉ non cường điệu mà nói nên bốn chữ này, lại nhìn sang mấy ngọn nến uyên ương đay cháy dở trên bàn, hồng lệ hoa lạc. Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết được, cho nên Hoàng Thượng tuyệt sẽ không quang minh chính đại giết bọn họ. Như vậy, ở trong ngục, bọn họ nhất định khó thoát khỏi cái chết.
Ta bối rối mà hai tay vò lẫn nhau, móng tay bất giác kháp tiến vào lòng bàn tay, miệng vết thương vốn dĩ đã được băng bó rất tốt nay lại tứa máu. Một màu máu đỏ tươi điểm trên băng gạc trắng như tuyết, một cỗ dự cảm bất hảo đang dấy lên cao trong lòng ta, kích thích tâm thần của ta.
Trên môi chợt gợi lên một ý cười nhẹ, ta cất bước chạy ra khỏi tẩm cung, cả người đều dấn vào giữa cơn mưa lớn xối xa, ta muốn cứu Dịch Băng, cho dù không thể, ta cũng muốn cứu chính mình.
Trời đêm mang theo ý mưa xuân, từng giọt nối nhau điểm trên mặt đất.
Mưa trắng xóa, xối trên từng thềm đá rêu phong, hạt mưa như lóe sáng theo ánh đèn leo lét.
Khi ta toàn thân ướt đẫm đứng ở trước Dưỡng Tâm ngoại điện, thị vệ vẫn như trước mà cản đường ta, “Hoàng phi, Hoàng Thượng đêm nay thị tẩm Doãn Chiêu Viện. Muốn gặp Hoàng Thượng, ngày mai hãy dậy sớm đi.”
Ta chật vật nhìn cửa cung đã đóng chặt, lúc này ta d8a4 sớm bất chấp thân phận của chính mình, hai đầu gối một phen quỳ xuống thật mạnh, một tiếng xương va trên nền gạch lưu ly vang lên gãy gọn, ta dùng hết khí lực toàn thân mà hô, “Nô tì Tuyết Hải xin cầu kiến, cầu Hoàng Thượng di giá gặp mặt.”
Vài tên thị vệ cả kinh lui về phía sau vài bước, khó xử nhìn ta, “Hoàng phi, ngài quỳ cũng vô dụng thôi, giờ này Hoàng Thượng thật sự đã đi ngủ.”
Ta thẳng tắp mà quỳ, để mưa gió xâm thân, hàn khí bức tâm, “Ta đây sẽ quỳ đến khi nào ngài ra đây mới thôi.”
Tâm Uyển cùng Hoán Vi cầm ô từ phía xa chạy tới, kích động đem hai cái ô, cố gắng che được chút nào thêm chút ấy, che đi mưa đang xối xả trên đỉnh đầu ta, mà các nàng lại để thân thể của chính mình lộ hết ra khỏi ô, chịu đựng hết thảy mưa to gió lớn.
Tâm Uyển khóc nức nở nói, “Hoàng phi, ngài tội gì phải làm như vậy?”
Mưa dần dần bị chắn đi, chỉ còn vài giọt đã thấm trên tóc không ngừng chảy xuống người ta, ướt đẫm cả trán. Ta không nói lời nào, thủy chung nhìn vào chu môn thấm đẫm nước mưa kia, “Các ngươi đều trở về cho ta.”
Hoán Vi quật cường không chịu rời đi, kiên định nói, “Nô tỳ bồi hoàng phi.”
Ta thần tình lạnh như băng liếc qua hai người, ánh mắt phá lệ sắc bén, “Bây giờ cả lời của bổn cung các ngươi cũng không nghe sao? Trở về!”
Hoán Vi lại thì thào, “Hoàng phi……”
“Trở về!”
Bị ta nổi cơn thịnh nộ như vậy, các nàng không còn cách nào đành hướng về đường cũ mà đi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn ta không rời. Ta cứ cố hét lên giữa trời mưa to dù cổ họng đã ứ lại, ta tựa hồ khóc, cũng tựa hồ không phải khóc.
Cửa cung đột nhiên mở, ta ngẩng đầu lên nhìn đầy chờ mong, nhưng là đổi lấy chỉ được thất vọng. Từ công công vẻ mặt sầu lo, ánh mắt xem xét ta, “Hoàng phi thỉnh ngài trở về đi, Hoàng Thượng sẽ không gặp ngài.”
Ta ảm đạm thu hồi ánh mắt, xả ra một chút cười khổ, không nói một lời.
“Ai, hậu cung này có biết bao người, được thánh sủng rồi cũng có ngày thất sủng, chuyện này vốn dĩ đã là đạo lý. Mà nay hoàng phi ngài đã thất sủng, tốt nhất xin đừng vọng tưởng có thể lấy lại được trái tim của hoàng thượng.” Tay hắn vung lên, thị vệ đứng hai bên tức khắc đem cửa cung đóng lại.
Ta vì lời nói của hắn mà phát ra một tiếng cười lạnh, tươi cười hỗn loạn cùng nhiều loại cảm xúc.
Đúng vậy, ta là một nữ tử đã mất đi sự sủng ái của Hoàng Thượng. Ta hiện tại cái gì cũng không có, không có nhà, không có tỷ muội, không có thân tín, thậm chí ngay cả ái nhân cũng không còn.
Sở dĩ ta rơi vào kết cục như thế này, chỉ vì ta dám ảo tưởng cùng vị đế vương đứng trên vạn người kia, ảo tưởng cùng chàng bạc đầu giai lão, cùng nắm tay nhau mà xây dựng Nam Kha chi mộng, thậm chí còn mơ xa mà cầu chàng cả đời chỉ yêu một người là ta.
Nhưng mà ta lại quên, chàng chung quy vẫn là Hoàng Thượng, chàng có hắn hậu cung, có ba ngàn giai lệ.
Hậu cung ba ngàn, ngàn vạn sủng ái chỉ dành riêng một người là ta. Căn bản chỉ là một lời hứa hẹn buồn cười, chỉ có là là ngây ngốc mà giữ mãi nó trong lòng.
Đúng vậy, ta sai lầm rồi.
Ta sai vì ta tị thế ẩn nhẫn, ta sai vì ta thiện lương yếu đuối. Ta nên vì tình yêu dẫn lối mà mất đi phương hướng đích thực, không tìm ra đường để trở về với bản ngã chân chính, thậm chí ngay cả một lòng báo thù của ta cũng bị tình yêu từng chút một mài mòn đi. Ta không nên vì vị tha hay cảm động mà nương tay đối với phi tần trong hậu cung, khiến cho cái nhìn của hoàng thượng dành cho ta sút giảm, tất cả chỉ vì ta để tình yêu của mình hòa lẫn với đấu tranh trong hậu cung.
Nhưng là đến bây giờ ta mới phát hiện, nguyên lai là ta sai lầm rồi, tình yêu cùng đấu tranh không có khả năng cùng tồn tại giữa hậu cung hiểm ác này.
Nếu Hoàng Thượng đều có thể nhìn thấu đạo lý trong đó, không tiếc lợi dụng tình yêu mà chúng ta đã từng có để củng cố hoàng quyền, Phức ta đây Nhã còn có cái gì luyến tiếc mà không chịu buông tay?
Chàng phải đợi đến lúc tất cả các thế lực ảnh hưởng đến hoàng quyền trong triều đình bị loại bỏ, sau đó mới sắc phong ta làm hoàng hậu phải không? Chàng thông minh một đời, lại quên hậu cung là phần mộ của bao nhiêu nữ nhân. Đợi đến sau khi chàng quét dọn mọi thế lực, củng cố được hoàng quyền, sợ là ta đã sớm trở thành một khối thi thể.
Ta không sợ chết, nhưng mà ta – Phức Nhã không muốn chết vô lý như thế, đường đường Hạ Quốc công chúa bị hậu cung phi tần mưu hại đến chết, ta không muốn.
Ta cũng vì thân phận công chúa ,à kiêu ngạo, chết ở lãnh cung không phải là số phận của Phức Nhã ta. Phượng hoàng vĩnh viễn phải ở nơi cao nhất, sánh cao cùng rồng, cho dù là đẫm máu cũng có thể trọng sinh.
Mưa lạnh đã xối ướt la y, từng giọt rơi xuống nền đất, hòa vào tiếng mưa trở nên mất bặt.
Đã quỳ mất canh giờ bản thân ta không còn nhớ rõ, chỉ biết là cổ họng sớm khàn khàn, hai đầu gối sớm vì quỳ quá lâu mà cứng ngắc đến mất cả cảm giác đau, nay ta như trước bị mưa xối ướt đẫm, toàn thân trên dưới không chỗ nào không lạnh lẽo thấu cốt. Chàng thủy chung không có đi ra, thật sự tuyệt tình như thế phải không?
“Chàng thật sự mặc kệ ta sao?” Ta thì thào một câu, đã biết đại thế đã mất, cả người ngã khụy giữa màn mưa như trút nước, hai mắt cố gắng nhìn thấu qua màn sương mù, mông lung nhìn chu môn thủy chung vẫn đóng chặt kia. Cơ thể sớm mệt mỏi đến vô lực, chậm rãi nhắm lại đôi mắt đã sớm nặng trĩu.
Thật sự mệt chết đi được, ta muốn nghỉ ngơi một chút. Lẳng lặng tựa vào nền đất, cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe một trận tiếng bước chân đạp nước vang đến, sau đó một thứ gì đó ấm ấp ôm lấy ta, cả người được nhẹ nhàng dựng lên. Ta rất muốn mở to mắt, nhìn xem này chủ nhân của cái ôm ấm áp này là ai, nhưng là ta thật sự không có khí lực để mở to mắt.
Là Hàn Minh sao? Có thể vĩnh viễn bồi bên ta giữa hoàng cung cô độc này, cho ta cảm giác an toàn chỉ có một người là hắn. Bên khóe môi chợt vẽ lên một đường cong, ta khàn khàn thủ thỉ, “Nếu ta muốn rời đi, ngươi có thể dẫn ta đi không?”
Như ta mong muốn, hắn không có đáp lời, chua sót trong lòng dấy lên một lúc rồi cũng dần dần đạm đi. Hàn Minh trung với Hoàng Thượng, ta như thế nào có thể yêu cầu hắn mang ta đi, điều này chẳng khác nào đưa hắn lên tuyệt lộ, “Không nên tưởng thật, ta sẽ không liên lụy đến ngươi.”
Như trước vẫn là không nói một lời, chỉ có vững vàng hô hấp. Ta im lặng tựa vào trong lòng hắn, suy nghĩ dần dần bị mưa làm ơ hồ, đầu óc nặng trĩu dần dần mất đi khống chế, cuối cùng nặng nề ngủ.
Lúc tỉnh lại, ta đã nằm ở tẩm cung Chiêu Phượng cung, ta dùng sức lắc đầu để thanh tỉnh đầu óc, mê võng nhìn chằm chằm Hoán Vi cùng Tâm Uyển.
Các nàng ánh mắt sáng ngời, vui vẻ nói, “Hoàng phi, ngài cuối cùng đã tỉnh.”
Ta há miệng thở dốc, muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện cổ họng đã không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, thực vô cùng khó chịu. Ta giãy dụa từ trên giường muốn đứng lên, chỉ chỉ về phía ấm nước trên bàn. Tâm Uyển liền nhanh chóng hiểu được mà rót cho ta một ấm nước, trong miệng còn thì thào kể lại, “Hôm qua lúc Sở Thanh vương đưa ngài trở về thật khiến nô tỳ sợ hãi……”
Vừa nghe đến “Sở Thanh vương” ba chữ, ta cố gắng thanh thanh cổ họng mà thì thào ra tiếng, “Cái gì……”
“Hoàng phi uống nhanh đi.” Tâm Uyển đem nước đưa đến tận tay ta, ta run run tiếp nhận, ngây ngốc một ngụm uống cạn chén nước. Trong lòng thầm kêu không xong, ta có hay không mê sảng nói ra điều gì không nên nói trước mặt hắn?
Ta cố gắng làm dịu lại cổ họng mình, khẩn trương hỏi, “Sở Thanh vương có nói cái gì không?”
“Ngài bảo chúng ta hảo hảo chiếu cố hoàng phi.” Hoán Vi đem chiếc chén đã cạn thu hồi lại, lại quay đi loay hoay dọn dẹp.
Trầm tư một lát, ta lại hỏi, “Không có gì khác sao?”
Cả hai đều lắc đầu, nhưng tâm ta vẫn nặng nề không thể dỡ bỏ, đêm qua hắn đã gặp ta và Hàn Minh đang ở cùng nhau, sau đó lại đột nhiên có mặt ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện rồi đem ta về đây, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Mạc Lan vội vàng chạy vào, thanh âm có chút lo lắng, “Hoàng phi, Doãn chiêu viện ở ngoài điện cầu kiến.”
Mạc Lan vội vàng chạy vào, thanh âm có chút lo lắng, “Hoàng phi, Doãn chiêu viện ở ngoài điện cầu kiến.”
“Ân, ta đã biết.” Ta mỉm cười, trong lòng cũng đại khái đoán được nàng tới đây vì lý do gì. Từ trên giường đứng dậy, ta tùy tay mặc vào một áo váy màu xanh nhạt in hoa sen, một bộ trang phục quá ư bình thường.
Đôi mắt linh động của Hoán Vi chuyển động dõi theo từng hành động của ta, “Hoàng phi, ngài sẽ mặc như vậy đi ra ngoài gặp Doãn chiêu viện sao? Nô tỳ cho rằng ngài vẫn nên là ……”
Ta nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc bị vướng vào áo, tùy tay cầm lên một cây trâm phỉ thúy cài lên tóc, “Nay ta đã không còn như ngày xưa, bản cung sớm đã không còn ở vị trí đó, cho dù có điểm trang xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm liệu có ích gì sao?”
Giọng nói chưa dứt, trên mặt Tâm Uyển cùng Hoán Vi xuất hiện thần sắc cô đơn, một tiếng thở dài yếu ớt truyền đến tai ta. Ta biết các nàng đang thở dài ai thán điều gì, nhưng vẫn giả vờ tai ngơ mắt điếc không nghe thấy, thản nhiên đi ra khỏi tẩm cung, các nàng lập tức tốc tốc chạy theo phía sau ta.
Tái kiến Doãn Tinh, tựa hồ cùng dĩ vãng có nhiều khác biệt, dung mạo nguyên bản thanh ngạo tuyệt trần nay đã xuất hiện nhiều ý quyến rũ phong tình, tươi cười ngọt ngấy. Nữ trang đeo đầy thân, kết hợp cùng chiếc váy lộng lẫy, nàng như bầu trời buổi tà dương sau cơn mưa hạ, rạng rỡ sinh quang, đẹp đến kiêu sa hoa mắt. Tóc bới thành linh xà kết, ở trên cùng cài một vòng bát bảo phỉ thúy xanh lục, lưu châu viền bốn phía, quý khí bức người.
Lúc nàng thấy ta đến, liền nghênh nghênh mà cúi người hành lễ, “Tuyết tỷ tỷ gần đây khỏe chứ?”
Ta đạm mạc nhìn gương mặt tiếu phi tiếu của nàng, “Chỉ có muội muội quá hảo a. Nay muội muội đã là sủng quan hậu cung đệ nhất nhân, sợ là đã sớm quên người tỷ tỷ này.”
Sau lời nói của ta, nụ cười của nàng càng chói lọi, kiều mỵ động lòng người, “Tỷ tỷ nói đùa, chúng ta đã lạy nhật nguyệt kết làm kim lan, lời thề này muội muội không dám quên.”
Môi ta vẽ nên một đường cong nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm khắp đại điện kim bích huy hoàng, tất thảy giống như phù hoa mị ảnh. Nàng thấy ta thật lâu sau không nói, liền trở về với mục đích thật sự, bỏ qua những lời sáo rỗng, “Nghe nói tỷ tỷ ngài đêm qua ở ngoài Dưỡng Tâm điện quỳ tận ba canh giờ. Ta khuyên Thất lang đi ra ngoài gặp tỷ tỷ, nhưng mà chàng lại nói tỷ tỷ ngài quỳ lâu không thấy chàng ra sẽ gặp tự động rời đi. Thất lang cũng thật vô tình đi.”
Ta nghe được “Thất lang” hai chữ, không khỏi cười lạnh trong lòng, nàng rõ ràng là cố ý trước mặt ta gọi như vậy. Nhưng một câu “Thất lang” có năng lực đại biểu cho điều gì đây? Ta với nàng cũng chỉ là quân cờ trong tay Kỳ Hữu, vì đều là quân cờ nên ta đối nàng chỉ có nhiều ý đồng tình. Nhìn nàng hiện tại, tựa như nàng thật sự tự tin rằng chàng chỉ sủng ái riêng nàng, phần chua xót này, e rằng chỉ riêng ta hiểu được.
Nàng phút chốc khẽ gọi một tiếng, “Ai nha, muội muội lỡ lời.”
Tươi cười của ta như trước bắt tại trên mặt, chưa hề liễm đi, nhưng sắc mặt Tâm Uyển đã trở nên khó coi vô cùng, lúc bưng nước trà đến bên người nàng, “Chiêu viện nương nương thỉnh dùng trà.” Tâm Uyển đem một ly trà đưa đến trước mặt nàng, Doãn Tinh mới định tiếp nhận, nước đã nóng bỏng đã hắt toàn bộ lên người nàng.
Nàng vì đau đớn mà đứng thẳng khỏi ghế, rút khăn lau đi nước trên người, Tâm Uyển liền quỳ xuống dập đầu, “Nương nương thứ tội, nô tỳ không phải cố ý.”
Ta cố nín cười, đứng dậy nâng Tâm Uyển đang dập đầu dưới đất, “Đứng lên đi, muội muội nàng ấy vô cùng độ lượng, huống hồ ngươi cũng không phải cố ý. Nàng như thế nào trách tội cho ngươi?”
Tâm Uyển cảm kích hướng Doãn Tinh đang không ngừng chà lau vạt áo, nói, “Tạ nương nương thứ tội.”
Doãn Tinh cố nén tức giận, trừng mắt liếc nhìn Tâm Uyển một cái, cũng không tiện phát tác, chỉ có thể miễn cưỡng xả ra một nụ cười mà không phải tươi cười, “Nô tỳ của tỷ tỷ quả thật rất lợi hại nha.”
Ta cười phì một tiếng, “Muội muội nói sao cũng được. Tỷ thấy ngươi một thân đều uớt rồi, vẫn là mau hồi cung đổi xiêm y đi, đừng làm cho người ta chê cười.”
Nàng thu hồi động tác ở tay, bình tĩnh liếc mắt nhìn ta một cái, “Vậy muội muội cáo lui trước.” Nàng mới quay đầu đi, lại xoay người lại nói, “Đúng rồi, muội muội thiếu chút nữa đã quên mất chính sự. Ba ngày sau muội muội sẽ được sắc phong thành chính cung nhất phẩm phu nhân, tỷ tỷ nhất định phải dự yến nha.”
“Nhất định mà.” Ta vuốt cằm mà đáp ứng, sau đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói,“Muội muội cũng biết người hôm qua tố giác Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân có gian tình nhân là ai đúng không?”
Sắc mặt nàng thoáng cứng đờ, nhưng nháy mắt lại khôi phục như thường, biến ảo nhanh như vậy thật làm cho ta trở tay không kịp, lại âm thầm bội phục nàng. Nếu ta không đoán sai, cái gọi là “người mật báo” chính là Doãn Tinh, Kỳ Hữu nếu muốn lợi dụng nàng, đương nhiên sẽ để nàng phát hiện chuyện của Ôn Tĩnh Nhược cùng Dịch Băng, khiến cho nàng trở thành người mật báo. Như vậy nàng liền lập được công lớn, Kỳ Hữu còn có lấy cớ đó mà danh chính ngôn thuận sắc phong Doãn Tinh.
“Ta như thế nào biết được?” Nàng thản nhiên phủ nhận.
“Muội muội như thế nào không biết?”
Nàng trầm mặc một lát, cuối cùng thừa nhận, “Quả nhiên không thể gạt được tỷ tỷ, phải, là ta. Tĩnh phu nhân cùng Dịch đại nhân làm ra việc cẩu thả như thế, ai phát hiện cũng phải làm