- Tỷ người quá suất a~
- Dao nhi à tỷ không phải nam nhân muội không được dùng từ suất!
- Ồ.
Tuyết Dao thè lưỡi nhăn mày, tỷ lúc nào cũng bắt lỗi dùng từ của nàng hết, mất mặt chết được!
- Được rồi chúng ta mau đi về a.
Vân Lam cười rộ lên, hai nha hoàn nhìn đại tiểu thư cười mà sửng sốt.
- Tiểu thư người cười lên thật quá xinh đẹp!
Nghiên Y sùng bái nhìn nàng, nha đầu này càng ngày càng giảo hoạt.
- Khảo hạch xong rồi sao?
- Thế nào tứ hoàng tử ngươi da mặt thật dày a, suốt ngày bám theo tỷ muội nhà ta!
Tiêu Dương phe phẩy quạt giấy cười chói mắt nhìn Vân Lam liền bị Dao nhi mắng.
- Vân nhị tiểu thư xin người ăn nói cẩn thận!
Một hoàng y nữ tử mặt mày như họa lên tiếng chất vấn, do bực tức mà khuôn mặt vặn vẹo hung tợn mất hết vẻ dịu dàng.
- Sao nào tứ hoàng tử chưa lên tiếng thì liên quan gì đến ngươi! A! Tứ hoàng tử không ngờ tỷ muội chúng ta vừa đi một lát ngươi liền có một tiểu mỹ nhân bên người a!
Dao nhi châm chọc cười một tiếng, nàng thật chán ghét tên Tiêu Dương này a lúc nào cũng làm ra vẻ chính chắn nhưng thật sự là một hoa hoa công tử điển hình.
- Dao nhi oan uổng lắm a, nàng là biểu muội ta Lam Nhu Tuyết, nàng cũng vừa khảo hạch luyện dược sư.
- Này bản tiểu thư không muốn biết, ngươi mau đưa biểu muội gì gì đó của ngươi đi đi, đừng chắn đường tỷ muội chúng ta nữa!
Tuyết Dao hừ lạnh, đồ nữ nhân bại hoại, kinh tởm!
Vân Lam cổ quái nhìn Dao nhi nha đầu này yêu ghét thật rõ ràng nha, nhưng mà nàng thích tính cách này của muội muội. Nàng đến Thịnh Thiên quốc đã 3 năm nỗi hận thù thời hiện đại nàng đã bỏ qua rồi vì Nghịch Thiên tàn lục cuối cùng cũng không rơi vào tay của người cậu độc ác kia, nàng thật cám ơn lão Thiên cùng tàn lục đã cho nàng đến đây trả cho nàng một gia đình, một muội muội đáng yêu và một vùng trời tự do không ràng buộc.
- Tỷ tỷ chúng ta đi thôi!
- Ân.
- Này Vân Lam, Tuyết Dao đợi ta!
- Biểu ca huynh đã hứa đưa muội đi dùng cơm mà! Biểu ca!
Nhu Tuyết kéo tay Tiêu Dương làm nũng, từ nhỏ nàng đã thích biểu ca mẫu thân cũng nói sẽ gả nàng cho biểu ca, thường ngày biểu ca luôn cười với nàng nhưng hôm nay biểu ca vừa nhìn thấy tỷ muội nữ tử kia liền nóng nảy bám theo mà lạnh nhạt với nàng, không được biểu ca là của nàng không ai được cướp mất!
- ---------
Buổi sáng mùa thu gió nhẹ thổi mang theo chút hơi ẩm trong không khí, lương đình Lam Yên các, Vân Lam lười biếng như một con mèo nhỏ nằm trên nhuyễn tháp, dạo này sinh ý của Tuyệt sắc phường cùng Phi Tinh cung rất tốt, Ám Thiên cũng hoàn thành nhiệm vụ mà trở lại, Dao nhi nghe tin liền chạy đi tìm hắn, năng lực quấn người của nha đầu kia rất lớn chỉ mỗi Ám Thiên chịu được, hắn lần nào cũng bị Dao nhi khi dễ suốt nửa tháng mới tha cho, giờ tốt rồi muội muội bỏ nàng ở Lam Yên các nhìn
hai người Lạc Nhi cùng Nghiên Y đung đưa trước mặt nàng, thật chán!
- Tiểu thư người đã nghe gì chưa?
- Hửm chuyện gì?
Lạc Nhi từ đâu chạy về Lam Yên các vỗ ngực thở hổn hển, vẻ mặt vội vàng như tìm ra tân đại lục, Vân Lam cũng phối hợp làm ra vẻ ngạc nhiên pàm nàng ta cười tươi tắn.
- Này nha kinh thành vừa đưa tin, cuộc thi cả nước 8 năm một lần sắp diễn ra, hoàng thượng kêu gọi mọi người trong độ tuổi từ 15 đến 25 tuổi là triệu hồi sư, võ giả, luyện dược sư, luyện khí sư... đến tham gia thi đấu a!
- Có chuyện này sao?
Nàng còn đang oán than không có cơ hội tăng cấp chẳng phải đây đã có rồi sao.
- Lạc Nhi muội biết được bao nhiêu về cuộc thi toàn quốc?
- Ừm muội nghe nói những người tham gia sẽ phải trải qua 3 vòng thi, vòng thứ nhất là khảo hạch sức chịu đựng rồi dựa vào đó phân chia cấp bậc, đến vòng thứ hai là thi đấu lôi đài chọn ra 20 người đứng đầu bảng và vòng cuối cùng từ 20 người chọn ra 10 người xuất sắc nhất.
Lạc Nhi vừa kể vừa hâm mộ những người có năng lực trong 10 người đứng đầu, Vân Lam hứng thú xoa cằm cơ hội thật tốt nàng nhất định sẽ nắm bắt a.
- Tiểu thư người định tham gia cuộc thi cả nước sao?
Nghiên Y vung vung tay ngắt vài ngọn cỏ chơi đùa trong tay rồi ngước lên hỏi.
- Ân, hai người các muội cùng Dao nhi cũng phải tham gia.
- Sao? Chúng nô tì cũng được tham gia ư?
Lạc Nhi cùng Nghiên Y sửng sốt hai nàng chưa từng nghĩ sẽ được tham gia cuộc thi cả nước, hai nàng chỉ là nô tì không có thân phận hiển hách như những thiếu gia,tiểu thư sẽ tham gia thi đấu, các nàng sợ họ sẽ chế nhạo các nàng rồi gây phiền phức cho hai vị chủ nhân. Vân Lam sao không hiểu ý nghĩ của bọn họ chứ, cổ đại đặt ra nhiều lễ nghi tiểu tiết ràng buộc con người, chuyện gì cũng dựa vào thân phận địa vị nhưng họ cũng đã quên đây là thời đại lấy võ vi tôn ngươi không cần phải có địa vị cao chỉ cần ngươi có năng lực cường đại ngươi sẽ có tất cả.
- Hai nha đầu các muội không được từ chối, từ hôm nay các muội hãy tập trung tu luyện để ba tháng sau cùng tỷ muội ta tham gia cuộc thi toàn quốc!
- Ân tiểu thư.
Biết đại tiểu thư đã cương quyết hai nàng cũng không định từ chối nữa, hai nàng sẽ cố gắng tu luyện không làm mất mặt tiểu thư.