Hôm sau Vân Lam đúng giờ tới lôi đài thi đấu vẫn như hôm qua nàng phải chờ rất lâu mới đến lượt mình tỷ thí. Bất quá sau trận chiến kịch liệt hôm qua mọi người phía dưới đều lộ ra mong chờ nàng tạo nên một màn mãn nhãn mới. Nhưng phải khiến họ thất vọng rồi lần này đối thủ của nàng còn chưa bắt đầu đã nhận thua trước mặt mọi người, làm quần chúng phía dưới vô cùng khó chịu, đáng thương thanh niên kia bị hàng trăm ánh mắt ném lên người mà rụt rụt cổ ko dám ngẩng mặt lên.
- Hừ cả đám vô vị, vô vị!!
Một lão đầu cả người nhếch nhác ngồi trên ngọn cây nhìn lôi đài phía dưới mà hừ hừ mũi xem thường, không ai phát hiện lão đầu cũng không ai chú tâm đến lão, nhưng đằng sau sự lôi thôi ấy là một thân khí chất lãnh đạm với trần thế, khinh thường trần thế. Bình gỗ chế tác từ Huyết Dương thụ đeo bên hông lão đung đưa theo từng chuyển động lười nhác của lão, dưới ánh mặt trời màu đỏ như máu của bình gỗ như thêm bí ẩn quỷ dị vô cùng.
- Vân Lam đấu cùng Lưu Khắc!
Đúng lúc này tiếng lão giả chủ trì trận đấu lại vang lên, lần so đấu này chính là lựa chọn đối thủ, tất nhiên là Lưu Khắc thách đấu Vân Lam rồi, Lưu Khắc một thân hắc y huyền bí, hắn chính là kẻ có sở thích rất biến thái, thích vờn đối thủ của mình đến khi họ tiêu hao hết huyền khí, sau đó từng nhác đưa đối thủ của hắn xuống hoàng tuyền. Vân Lam bước lên lôi đài, buộc lại mái tóc đen nhánh, thắt chặt đai lưng cùng tay áo, nhuyễn kiếm bên hông lóe lên một cái đã nằm gọn trong tay của nàng. Lưu Khắc cười khục khục quái dị, ánh mắt mị lên từng tia hắc ám quỷ dị, áo bào vung lên thân thể hắn đã biến mất vô tung, không, nói đúng hơn là hắn đang di chuyển với một tốc độ nhanh kinh người, hắn di chuyển một cách quỷ dị xung quanh Vân Lam, hai bàn tay hắn tràn ra từng trận từng trận khói đen vây lấy lôi đài, người bên dưới hoàn toàn không thể nhìn được bên trong đang diễn ra cái gì, đám người nhao nháo kiễng cao gót chân vẫn không thể quan sát ra một chút sự tình trong đó. Trái ngược lại tình trạng nhốn nháo bên ngoài, Vân Lam lúc này cực kì bình tĩnh, đôi tai của nàng nhạy bén xác định mục tiêu đang di chuyển, nếu nàng không nhầm đây chính là bí kĩ Thôn Thiên Hắc Vụ. Hệ Ám ư lại là hệ ám hiếm gặp nhất, khắc tinh của hệ ám chính là hệ quang bất quá Vân Lam nàng không có thiên phú quang hệ, xem ra đối thủ kì này không dễ dàng đánh bại a. Hắc vụ ngày càng dày đặc hơn từng trận từng trận cuốn lại như một cơn lốc màu đen quỷ dị thính giác lẫn thị giác của nàng như bị phong bế lại, bên kia Lưu Khắc thích thú nhìn Vân Lam chật vật xác định vị trí của hắn, đây chính là giai đoạn hắn thích nhất đứng nhìn con mồi tự hoảng loạn mà rối loạn trận thế, cảm giác thật thỏa mãn a. Đoàn hắc vụ như một con linh thú hung tợn xẹt qua xẹt lại trong không trung mà đánh thẳng vào những chỗ yếu hại của Vân Lam, mấy lần khiến nàng ngã sấp xuống, cứ cái đà này nàng không tiêu hao hết thể lực cũng bị mệt chết mà thôi. Không được phải ra tay nhanh chóng phá tan trận thế hắn bày ra mới có đường thắng.
- Nghịch Thiên Thần Quyết thức thứ hai: Hỏa Nhãn Kim Tinh!
Đây chính là chiêu thức thứ hai trong Nghịch Thiên Tàn Lục, mấy hôm trước nàng mới học được còn chưa thử triển khai, hôm nay sử dụng lại có chút hơi cưỡng ép không thuần thục, chiêu thức này không có tính sát thương hay tấn công chỉ là điểm mạnh của nó nằm ở có thể phá tan mọi cấm chế thủ thuật hay vũ kĩ che mắt người bị thi triển, lúc này chính là mấu chốt giúp nàng chiến đấu, đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng đỏ xuyên qua hắc vụ nhìn thấy Lưu Khắc đang thảnh thơi dựa vào cột đá, Vân Lam nâng kiếm đưa nguyên tố hỏa vào vào thân kiếm vung lên. Soát! Hoả kiếm xuyên qua tầng tầng hắc vụ hướng thẳng tới Lưu Khắc, hắn nhanh chóng né sang trái, kinh ngạc nhìn Vân Lam không ngờ nàng lại có thể nhìn xuyên hắc vụ mà tấn công hắn, thực lực thật sự không tầm thường a.
- Mầm non tốt a, hảo hài tử!
Lão giả nằm trên cây ngoe nguẩy đôi chân vuốt râu khen ngợi Vân Lam, lão đã lâu chưa thấy ai có tư chất tốt lại có định lực như vậy. Hảo một cái nữ tử a.
- Tốt lắm chơi đủ rồi, bây giờ nói lời vĩnh biệt đi nào!
Lưu Khắc hất tay áo âm u lên tiếng, đại đao rời khỏi vỏ, một màu đen u ám vây quanh thân đao vô cùng quỷ dị.
- Trảm Thiên Đao, xuất, Lưu Ám!
Thanh đại đao như được lệnh vung vút một tiếng bay thẳng tới trước mặt Vân Lam, mang theo một trận huyền lực mãnh liệt, Vân Lam nhảy lên không trung vận huyền lực từ đan điền ra hai tay.
- Ngự Diễm Đao lên!
Huyền lực tập trung phía sau lưng Vân Lam tụ thành một thanh ngự đao đỏ rực, hướng tới hắc đao của Lưu Khắc mà lên. Cả hai thanh đại đao đều lấy khí thế sét đánh mà chạm vào nhau ở nơi va chạm lóe ra từng tia lửa, âm hưởng của hai nguyên tố hỏa ám bài xích nhau mà ầm ầm làm sụp đổ lôi đài, bụi mù cùng hắc vụ lúc trước chưa kịp tan cuồn cuộn bao trùm toàn bộ lôi đài. Người vây xem phía dưới bị bụi mù làm sặc ai oán kêu lên, mấy vị lão giả phía trên cũng đứng hết cả lên vuốt râu trừng mắt
nhìn diễn biến phía trong, mấy lão đầu này tu vi ai ai cũng đạt đến ngưỡng trên Thiên Huyền cảnh, nhìn xuyên bụi mù càng dễ như trở bàn tay, nhìn một cái liền đoán ra kết quả, chỉ là không muốn công bố ngay mà thôi. Chừng một khắc sau bụi mù tan hơn phân nửa mọi người mới thấy rõ ràng tình trạng bên trong, Lưu Khắc một thân hắc y rách nát gân mạch gần như bị đứt đoạn, miệng hộc máu không ngừng, bên trong lục phủ ngũ tạng của hắn tình trạng càng tệ hơn hỏa hệ nguyên tố chạy dọc trong đan điền cùng ám hệ đấu đá lẫn nhau. Bởi vì Vân Lam sinh ra đã mang dị năng thuộc tính hỏa lại là chân thể linh hỏa nên sức công kích mạnh hơn hỏa hệ bình thường gấp mười lần, Lưu Khắc xem như bị phế hoàn toàn rồi. Bất quá tình trạng của Vân Lam cũng không khá hơn ngoài y phục bị tàn phá đến đáng thương ra còn bị nội thương khá nặng, nàng chính là chiến đấu liều mạng, Lưu Khắc hơn nàng đến hai cấp nếu muốn gây ra sát thương cho hắn thật sự cần đến rất nhiều huyền lực trong đan điền, bây giờ đan điền nàng rỗng tuếch, cảm giác vô lực này nàng thật sự chán ghét vô cùng, bởi vì nó giống như lúc đứng nhìn ba ba cùng ma ma bị cậu giết, là lúc bị viên đạn ghim vào người, nhắm mắt thu liễm cảm xúc liền lật tay lấy ra bình sứ trắng đổ ra viên dược Huyền Hồi Đan. Ngồi xuống vận huyền lực thu vào người sau khi hồi phục, đan điền như muốn phá tan trói buộc mà bành trướng thêm thì ầm ầm đoàng sấm chớp rạch một đường sáng lóa đánh thẳng xuống Vân Lam những tưởng chỉ có một tia lôi điện là hoàn thành lần thăng cấp của nàng nẻn trọng tài liền cao giọng tuyên bố:
- Vân Lam thắ...
Đoàng, lại một tia lôi điện nữa giáng xuống người nàng.
- Người thắng là Vân...
Đoàng, đoàng...
- Mẹ kiếp chừng nào thì mới xong để ta còn tuyên bố a!
Lão giả nhận chức trọng tài đen mặt chửi đổng lên, cứ mỗi lần lão định kết thúc trận đấu thì lôi điện lại giáng xuống, đánh một lần không được sao, không đủ sao, đánh nhiều tia như vậy làm gì, còn nhớ năm mươi năm trước khi bằng tuổi tiểu nha đầu này lão thăng cấp cũng chỉ đánh một tia thôi a, một tia lôi điện thôi, đằng này... yêu nghiệt tức chết người a.
Chừng hai khắc sau lôi điện mới ngừng lại, huyền khí cuồn cuộn như sóng bị hút vào người Vân Lam ầm ầm nàng từ Thiên Huyền bát cấp nhảy lên Thiên Huyền cửu phẩm đỉnh phong một bước nữa liền đến Linh Huyền.
- Sảng khoái a!
- Ha ha đồ đệ ngoan, không không tiểu nha đầu nhận lão đầu ta làm sư phụ đi!
Lão đầu lôi thôi trên cây nhanh chóng đáp xuống đất, trưng ra gương mặt hèn mọn hắc hắc cười, Vân Lam trừng mắt nhìn lão, khóe môi giật giật.
- Tại sao?
- Nhận ta làm sư phụ có nhiều lợi ích lắm a, lão đầu ta nói ngươi nghe a, ta chính là sư phụ của viện trưởng học viện Lam Dực a, còn có còn có là trưởng lão công hội luyện dược a, ngoài ra còn là... ách nói chung nhận ta làm sư phụ ta chống lưng cho ngươi chịu không?
Mau lên mau nhận ta làm sư phụ ta rất có ích a, có ta ở đây không ai ức hiếp ngươi được. Nội tâm lão giả gào thét lão cũng có bốn đệ tử tâm đắc a, lần này muốn thu đệ tử cuối cùng sao có thể khó khăn như vậy a còn nhớ chỉ cần lão đi đến môn phái nào thì môn chủ môn phái đó còn hận không thể cầu lão nhận con của họ làm đệ tử đâu.
- Nghe cũng hời đó! Sư phụ ở trên nhận của đệ tử một lạy!
- Ha ha, đồ đệ ngoan!
- Sư phụ quà gặp mặt của con đâu?
- Đây a!
Nói xong từ nhẫn không gian lấy ra một cái hộp gấm bên trong là một gốc Huyết Nham một vạn năm, Vân Lam thật sự kích động chỉ là vẫn im lặng nhận hộp gấm không bày tỏ một chút cảm xúc gì, lão giả nhíu mày lại lôi ra một viên định hồn châu đưa đến trước mặt Vân Lam.
- Cho con sư phụ ta không dùng cái thứ này! Đây là định hồn châu này có thể chứa được linh hồn người và linh thú còn có thể chống lại công kích linh hồn!
Thần kì a bảo vật đó nếu có bất trắc gì liền kí gửi linh hồn vào định hồn châu này chẳng những linh hồn được bảo tồn mà còn có thể tu luyện được bình thường a sau đó có thể trùng tu lại thân thể mới một lần nữa, ngoài ra người giữ định hồn châu sẽ được bảo vệ lực lượng linh hồn chống lại được tất cả công kích linh hồn từ cường giả khác. Nàng đúng là được hời rồi a.