Buổi tối ánh sao lấp lánh phía xa xa, Vân Lam được một hôm không luyện đan mà đi ra ngoài, nàng ẩn ẩn cảm thấy tinh thần lực của bản thân muốn đột phá chỉ là lúc nào cũng thiếu một chút nàng đã luyện hơn trăm lò đan dược Địa phẩm cửu cấp mà vẫn không có tiến triển mặt khác nàng đã tiêu hết dược liệu vì vậy mới có một màn đi dạo như hiện tại. Bất ngờ là Tuyết Dao và đám người Táp Nhận lại không muốn đi cùng nàng cả đám người bọn họ đều cảm giác bản thân sắp đột phá vì vậy mà cùng nhau bế quan tu luyện.
Lúc này là mùa thu cuối tháng tám, không khí vô cùng mát mẻ, Vân Lam đi trên đường phố của Lam Dực thành, hai bên đường tấp nập người qua lại, các gian hàng rong cũng vô cùng đông khách, khách nhân ở đây cũng đa phần là học viên học viện Lam Dực. Vân Lam đi đến một quán hoành thánh liền ngồi xuống bàn trống cuối cùng.
- Lão bản, cho 1 chén hoành thánh!
- Được cô nương chờ một lát hoành thánh liền có.
Lão bản là một trung niên nam tử làn da rám nắng rắn chắc, đứng trước nồi hoành thánh chính là nương tử của hắn thân thể mảnh khảnh mà thanh tú, hắn chốc chốc lại dùng khăn trên cổ lau mồ hôi cho nương tử, nhìn hình ảnh ấm áp đó nàng cũng có một chút hâm mộ. Bất quá nghĩ đến hiện tại bản thân còn rất nhiều trách nhiệm trên vai nàng liền cười mỉa cho qua.
- Đây hoành thánh của cô nương!
- Đa tạ.
Vân Lam cầm muỗng sứ nếm thử nước dùng, quả thật rất ngon hương vị còn rất truyền thống một chút hoài niệm về thời hiện đại khi nàng cùng ba mẹ quây quần bên nhau, mẹ cũng nấu hoành thánh như thế này. Hốc mắt hơi đỏ vẻ đau thương bao phủ nàng, một bóng dáng màu đen tuấn dật cùng một đầu tóc bạc xuất hiện trong mắt mọi người, Hàn Liệt bạc môi hữu thần tà mị nhếch lên một độ cong tuyệt mĩ, tròng mắt màu tím sâu thẳm chứa hình dáng nữ tử khuynh thành trong đám đông nhộn nhịp kia. Hắn xuất hiện liền thu hút phần lớn ánh mắt của nữ tử nơi đây, nam tử càng là căm tức nhìn lại, ngươi làm sao vui vẻ khi tình lữ của ngươi cứ nhìn chằm chằm nam nhân khác thất bại hơn chính là bản thân ngươi cũng cảm thấy tự ti khi so sánh với người ta. Hàn Liệt lại không một chút quan tâm động tĩnh mà yêu nhan họa chúng của mình gây ra trong mắt hắn hiện tại cũng chứa duy nhất hình bóng của nữ tử kia, hắn rất không thích ánh mắt ưu thương nàng lộ ra vừa rồi, đặc biệt khó chịu như móng vuốt sắc bén cào cào vào tâm hắn. Đi đến trước chỗ Vân Lam ngồi hắn liền không coi ai ra gì chiếm cứ vị trí đối diện nàng, còn ngoắc tay với lão bản.
- Cho một chén hoành thánh!
- A, được, được có ngay.
Lão bản thu lại ánh mắt khiếp sợ của bản thân, nhanh chóng mang ra một chén hoành thánh nóng hổi cho Hàn Liệt, sau đó rất thức thời nhanh chân cách xa hai người.
- Sao lại là tao lẳng lơ ngươi?
Vân Lam cực kì không vui chất vấn hắn, không hiểu sao mỗi khi gặp hắn nàng liền trở nên không kiên nhẫn tiểu tính tình cũng triệt để thể hiện ra, ách nàng có phải trúng tà rồi hay không?
- Tại sao nàng luôn khó chịu với ta như vậy? Ta cũng không hề làm chuyện gì có lỗi với nàng?
- Hừ ngươi không làm chuyện có lỗi với ta, nhưng vị hôn thê của ngươi thì có, vì vậy ta đặc biệt rất không vui khi nhìn thấy ngươi.
Vân Lam trực tiếp lơ Hàn Liệt đi miễn cho bản thân lại vô cớ tức giận, vài ngày trước Tuyết Dao từ đâu nghe ngóng được lí do Tuyết Ngọc Văn hạ sát chiêu với nàng thì ra là cẩu huyết bị trúng đạn mà kẻ đầu sỏ chính là cái tên trước mắt nàng đây, rõ ràng nàng và hắn chỉ gặp qua một lần có được hay không a. Hàn Liệt nghe xong liền ngớ người ra một chút, chuyện gì vậy hắn nằm cũng trúng đạn là sao, hắn oan uổng được không.
- Ta, rõ ràng không phải ta làm mà, nàng không thể đổ hết lên đầu ta như vậy.
- Ta với ngươi thân
thiết lắm hay sao, tốt nhất sau này cách xa ta ra một chút, Vân Lam ta không thích vô duyên vô cớ dính vào rắc rối như vậy.
- Nàng quả thật không nhận ra ta sao?
Hàn Liệt hai mắt tràn ngập tình cảm nhìn chằm chằm Vân Lam, hắn thật vất vả tiêu tốn hai năm thời gian mới tìm được nàng vậy mà khi đến trước mặt nàng, nàng lại không nhận ra hắn.
- Ngươi là ai? Chúng ta đã gặp qua rồi sao?
- Hai năm trước ở núi Thanh Trúc ta bị người ám toán còn bị hạ độc chính nhờ nàng ra tay cứu giúp ta mới bảo mệnh được. Nàng không còn nhớ sao?
Vân Lam nghe hắn kể sơ lược xong khóe miệng trừu rút tha thứ cho nàng đi quả thật lúc đấy hắn như một hành khất trên cơ thể vết thương nhiều vô số, còn bị độc phát mà gương mặt biến dạng hiện lên một tầng khí đen, còn hiện tại hắn ngọc thụ lâm phong một thân lãnh khí khác xa so với lúc trước nàng làm sao mà nhận ra.
- Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì? Báo ân cứu mạng? Nhưng ta lại không cần nha.
- Không được ta một nam tử hán đã nhận ân cứu mạng của nàng liền nhất định phải báo đáp. Hay là ta làm thị vệ cho nàng được không?
Hàn Liệt phúc hắn không cần mặt mũi dính chặt lấy Vân Lam, nhất quyết lấy lí do muốn báo đáp mà vây quanh nàng xum xuê. Đám thuộc hạ trong bóng tối có khổ không thể tả đường đường là Ám Thiên Vương người người kính sợ vậy mà lại vô lí lẽ chơi xấu trước mặt một nữ tử, tin tức này nếu lộ ra ngoài không biết sẽ hù chết bao nhiêu người đây.
- Hạo Kình ngươi đoán xem cần bao lâu chủ tử mới truy được chủ mẫu về đây?
- Chuyện này quả thật khó nói nha, chủ mẫu tương lai nàng muốn mĩ mạo có mĩ mạo, muốn thực lực có thực lực lại là luyện đan sư cao quý người theo đuổi nàng quả thật không ít, còn có chủ mẫu tương lai nàng giống như bài xích chủ tử rất lớn, xem ra con đường truy thê của chủ tử còn rất xa a.
Dật Hiên cùng Hạo Kình dựa vào một gốc cây bên đường hạ giọng trao đổi, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia ném vào chủ tử nhà bọn hắn. Cả đám thuộc hạ phía sau mồ hôi chảy ròng ròng xong rồi hai vị hộ pháp hai ngươi tự bảo trọng nha, bọn thuộc hạ có lòng muốn giúp nhưng không có khả năng a. Chỉ thấy đáng lí ra người bị bọn họ bàn luận phải ngồi đằng kia chỉ là trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, đột nhiên hơi lạnh phả ra từ phía sau hai người Hạo Kình, ực chết rồi a.
- Hai người các ngươi rất nhàn hạ nhỉ, vậy trở về Hàn gia giải quyết chuyện bên kia đi.
Hạo Kình mếu máo, so với khóc còn khó coi hơn, Hàn gia bên kia toàn một lũ lão bất tử cổ hủ, hắn quả thật phiền đến chạy khỏi đó rồi bây giờ còn buộc phải quay lại chẳng khác nào giết hắn, Dật Hiên bên kia cũng không khá hơn mấy, Hàn gia nữ nhi của đám trưởng lão kia lúc nào cũng tìm cách trèo lên giường của chủ tử bất quá vẫn kiêng kị người mà không dám làm quá nhưng đó là trước mặt chủ tử có được không, còn lại bọn họ cư nhiên bám theo hădn hỏi đông hỏi tây thói quen hằng ngày của chủ tử, hắn quả thật phiền đến chết a.