- Tiểu thư đến!
Phu xe kéo cương ngựa dừng trước phủ. Vân Lam bước xuống ngước mắt nhìn đại môn đóng chặt trước mặt, hai con sư tử đá uy vũ trụ hai bên, Vân phủ hai nàng về rồi!
Tuyết Dao trả hai thỏi vàng cho phu xe rồi đưa tay gõ đại môn. Một lúc sau, cửa mở ra một gã gia nô đánh giá hai nàng:
- Hai vị tìm ai?
- Chúng ta là tiểu thư của Vân phủ.
Dao nhi xoa cái bụng nhỏ nàng đói lắm rồi nha, mau mau trở vào nàng còn muốn ăn cơm.
- Ơ là... đại tiểu thư, nhị tiểu thư về rồi!
Gã nô bộc xoay người vui mừng hét lên, chưa đầy một khắc sau, toàn bộ Vân phủ từ già đến trẻ lấy tốc độ ánh sáng xuất hiện ở đại môn. Tuyết Dao chớp chớp mắt, Vân Lam giật giật khóe mắt, này thật sự quá.. quá dọa người rồi.
- Tôn nữ bảo bối mau mau đến cho gia gia nhìn một cái!
Một lão xám y hai tay run run vươn về phía hai nàng, nước mắt nước mũi cũng tuôn ra.
- Cái lão gia hỏa nhà ngươi tránh ra!
Một lam y lão bà từ phía sau đạp một cước đá bay xám y lão tử, rồi hiền hậu mở rộng tay ôm lấy hai nàng còn đang kinh ngạc.
- Mẫu thân, phụ thân hai người phải để Lam nhi và Dao nhi vào nhà đã chứ!
- Phải phải, lão bà ta đúng là hồ đồ mau mau vào nhà!
Vân Lam cùng Dao nhi được lôi kéo vào sảnh đường, lam y lão bà thân thiết kéo tay Vân Lam rưng rưng nước mắt:
- Tôn nữ a gọi nãi nãi một tiếng.
Vân Lam mím môi kiếp trước ngoại trừ cha mẹ ra không một ai thật tâm đối xử tốt với nàng, sau khi cha mẹ mất nàng càng thêm cô độc, nhưng khi linh hồn xuyên về đây nàng liền không còn đơn độc nữa
nàng có Dao nhi bây giờ có cả Vân phủ này nữa, có lẽ lão Thiên đang đền bù cho nàng một gia đình đúng nghĩa.
- Nãi nãi!
Vân Lam nhẹ giọng gọi một tiếng, tổ mẫu mừng đến rơi nước mắt hai đứa hài tử này số khổ mà.
- Ngoan tôn nữ ngoan.
- Nãi nãi con đói.
Dao nhi bất mãn xoa xoa cái bụng nhỏ, nàng còn chưa có ăn cơm đây.
- Dao nhi đến nương mang con đi dùng thiện.
Mẫu thân của hai nàng là một nữ tử dịu dàng như mỹ nữ vùng Giang Nam sông nước, bà một thân bạch y phiêu dật có ba phần giống Vân Lam nhưng lại thiếu một phần giảo hoạt và lạnh nhạt của Vân Lam.
- Ân.
Tuyết Dao lôi kéo mẫu thân gấp gáp chạy về thiện phòng hành động đáng yêu làm cả Vân phủ trên dưới phì cười.
- Nữ nhi nữ nhi của ta.
Vân Lam đang xoa xoa bả vai của nãi nãi vừa nhẹ giọng trả lời câu hỏi của mọi người thì một tiếng hô của trung niên nam tử bay vào, chưa kịp định thần trước mắt nàng liền tối sầm, trung niên nam tử một thân giáp bạc đang thâm tình nhìn nàng, bộ dáng phong trần mệt mỏi không làm mất đi vẻ cương trực của đại tướng quân.
- Phụ...phụ thân.
Vân Lam cắn cắn môi gọi nhẹ một tiếng, một tiếng thân tình gọi ra làm phụ thân vui mừng đến rơi lệ.
- Nữ nhi ngoan, trở về thì tốt rồi.
.....................Một ngày như vậy cứ trôi qua.............