Mặt trời hoàng hôn đã lặn dần xuống phía sau dãy núi viễn cổ phía tây, để lại một đường vòng cung màu vàng và ráng chiều diễm lệ bao quanh, giống như vô số vũng máu đỏ tươi trong hẻm núi Vô Hồi.
Chiến đấu đã kết thúc khi cái đầu của Gosa Hoa Hồng Máu rơi xuống đất, hai ngàn chiến sĩ Hoa Hồng Máu còn sống đồng loạt đứng giơ kiếm tự sát trước thi thể lãnh tụ tinh thần Gosa của bọn họ. Bất luận là thiên đường hay địa ngục, bọn họ sẽ luôn đi theo Hoa Hồng Máu trong lòng bọn họ, tiếp tục viết nên truyền thuyết bất bại.
Bốn ngàn người Geriferry dẫn theo hầu như đã tổn thất gần hết, còn sống không đủ một hai phần mười, hơn nữa người nào cũng đều bị thương. So với bọn họ, tình hình của lực lượng chủ lực là bộ lạc Orc tốt hơn nhiều. Có lẽ là nhờ có ưu thế da cứng thịt dày của chủng tộc nên mặc dù cũng bị thương quá nửa nhưng số Orc bị chết lại chỉ có năm ngàn.
Trên sườn núi, dưới đáy khe núi, khắp nơi đều ngổn ngang thi thể, ngay cả những chiếc lá cây nhẹ nhàng rung rinh theo gió đêm cũng dính đầy máu thịt. Mùi máu tanh nồng nặc lấy khe núi Vô Hồi làm trung tâm bắt đầu lan rộng ra bốn phía. Không kịp chờ màn đêm buông xuống, từng đàn dã thú đã bắt đầu tụ tập về khe núi Vô Hồi, chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc tối thịnh soạn.
Đám kền kền bay tới trước tiên. Sự thật lần nữa chứng minh có cánh luôn nhanh hơn chri có chân. Chúng từ không trung lao xuống như tia chớp, khi hạ xuống mặt đất mới phát hiện không có ai kiêng kỵ sự oai hùng uy vũ của chúng, đành phải buồn bực quắp lên một chiếc đầu người, sau khi tung lên không trung mới thực hiện một cú mổ có độ khó cao, móc ra một con ngươi vẫn còn nóng. Sau khi nuốt chửng lại lao xuống lần nữa tìm mục tiêu kế tiếp.
Các loại dã thú không biết tên kéo tới hàng đàn, rất ít khi chúng không phải cắn xé lẫn nhau vì tranh đoạt đồ ăn như bây giờ, bởi vì đồ ăn thật sự quá thịnh soạn. Căn cứ theo thứ tự trước sau, thi thể loài người mềm mại sẽ là mục tiêu được lựa chọn đầu tiên. Sau khi ăn chán chê, lũ dã thú đắc ý quên hình dứt khoát tạp giao tại chỗ luôn, nhất thời đàn thú cùng múa, tiếng kêu không dứt...
Củng Khô may mắn nhặt về được một mạng. Có lẽ chính là bởi vì lí do này nên tù trưởng Orc khôn khéo đã đặc biệt khai ân cho phép đám tàn binh đế quốc Menied này nghỉ ngơi một đêm trong bộ lạc cách khe núi vài dặm. Đương nhiên điều kiện là lại thêm lương thực dùng trong một năm.
Lúc này trong bộ lạc Orc tràn ngập tiếng cười nói hoan hô, rất nhiều Orc cõng lá chắn nắm bội kiếm cầm thương kỵ sĩ diễu võ dương oai trước mặt người già và trẻ con trong bộ lạc giống như những tên nhà giàu mới phất. Không phải đồ ăn, thứ Orc quan tâm hơn là nhận được một món vũ khí vừa tay, chỉ cần có vũ khí, thiếu đồ ăn thì cứ đến cướp của các bộ lạc khác là xong, vấn đề chỉ đơn giản như vậy.
Năm trăm binh lính Menied còn sống sót đang thoải mái uống nước suối thay cho rượu ngon, vẻ mặt bọn họ không hề đau thương vì các chiến hữu đã chết đi mà vẫn hưng phấn, mắt bọn họ lấp lánh ánh đỏ, dường như trước mặt bọn họ lúc này là vô số tiền vàng và người đẹp. Mặc dù công lao lớn nhất đã bị tên cặn bã quý tộc Geriferry kia giành mất rồi nhưng bọn họ vẫn có thể tưởng tượng được tiền đồ như gấm của mình sau khi về nước.
Một tướng thành danh vạn cốt khô, trên đại lục Thương Mang lấy thành bại luận anh hùng, không có người nào nhớ đến hàng vạn bộ xương trắng đó, bọn họ chỉ biết hoan hô vì thắng lợi, quỳ bái người anh hùng nhất chiến định càn khôn trên chiến trường.
Tia sáng cuối cùng trong ngày bị màn đêm cắn nuốt, một đống lửa được đốt lên trên khu đất trống giữa bộ lạc, từng đám Orc tướng mạo đáng sợ bao quanh đống lửa nhẹ nhàng nhảy múa, có điều dáng người và động tác của chúng không hề có mỹ cảm gì đáng nói. Binh lính loài người tụ tập cùng nhau ăn các loại đồ ăn thấp kém trước kia bọn họ vẫn khinh thường và uống rượu đến say.
Cado ngồi trong góc xa xa, im lặng nắm chiếc hoa tai màu lam đó. Ánh sáng từ đống lửa chiếu sáng khuôn mặt nàng, một khuôn mặt hốc hác và cô đơn. Karen vẫn đi theo bên người Cado một tấc không rời, soái kỳ trong tay bay phần phật giong gió mạnh như đang cao giọng hát khúc khải hoàn ca mừng thắng lợi.
Ephrai dùng một chiếc nỏ tinh xảo đổi lấy mấy quả dại từ đám Orc rồi kéo lê cái chân bị thương đi tới chỗ Cado. Có điều sau khi nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng và lạnh lùng của nàng hắn lại biết điều không đến quấy rầy, chỉ xoay người đi vào một chiếc lều vải bên cạnh. Trong đó có Geriferry đang hôn mê bất tỉnh và Kate vẫn canh giữ ở bên cạnh hắn.
Geriferry rơi vào một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ có một giọng hát trong trẻo khẽ cất tiếng hát bên tai hắn. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, trong bóng tối mịt mờ không có con đường nào để đi. Hắn giận dữ, hắn không cam lòng, vì vậy hắn lần mò tiến lên trong bóng đêm.
Không biết đi được bao xa, mà cũng có thể hắn vẫn chỉ đi lòng vòng ở chỗ cũ, rốt cục một tia sáng xuất hiện giữa bóng tối. Hắn chạy về phía tia sáng, hắn nhìn thấy đó là một Tế đàn, có những ký hiệu ma pháp khó hiểu và nhiều viên đá quý tỏa ra ánh sáng mơ hồ. Tia sáng chiếu ra từ chính giữa Tế đàn, màu tím diêm dúa và màu lam thánh khiết hoàn mỹ dung hợp với nhau. Hắn cố gắng nhìn xem điểm cuối của tia sáng là cái gì, đột nhiên thấy ánh sáng trở nên chói lòa khiến hắn lóa mắt, chỉ còn lại một giọng hát vang lên bên tai hắn, du dương mà u sầu.
"Ngửi mùi máu thơm, ta tìm được cung điện an hồn
Những đóa hoa ở đó đều giống nhau, chúng vẫn đang lặng lẽ mọc lên
Nếu không có ánh trăng yên tĩnh thì tất cả chỉ có bóng tối
Bãi cỏ mục nát tỏa ra mùi thối rữa phảng phất
Các nữ thần xinh đẹp bí mật rong chơi trong cung điện
Bọn họ cũng đang tưởng nhớ những hồi ức và đau thương do ai mang tới
Những dây mây xanh ngát quấn quanh che giấu khát vọng báo thù
Chờ đợi một ngày được nhấm nháp bát canh có mùi của máu
Hỡi người ta yêu nhất, có phải người cũng giống như ta
Chờ đợi tình yêu tới rồi chúng ta được chôn cất cùng nhau
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Tính mạng tùy ý sinh trưởng để thấy vô tận đau buồn..."(*)
"A a a a!" Hình như không thể chịu được tiếng ca đau buồn đến cực hạn trong mơ đó, Geriferry kêu lên một tiếng, không ngờ lại ngồi bật dậy trên giường. Đương nhiên sau khi tỉnh lại trước tiên hắn không hề nhìn Kate với vẻ mặt mừng rỡ bên cạnh mà là thanh Tầm ma đỏ trong lòng. Điều này làm cho Kate và Ephrai vừa bước vào lều vải không nói được gì.
"Gerry, thân thể ngươi không có trở ngại gì chứ?" Giọng nói của Kate hơi khàn khàn, hiển nhiên hắn đã bị nội thương không nhẹ.
Geriferry không trả lời ngay mà vẫn ôm chặt Tầm ma đỏ trong tay, cảnh giác nhìn Ephrai.
Ephrai thản nhiên cười, đặt mấy trái cây dại trong tay xuống cạnh Geriferry, "Gerry, ta thừa nhận trước đây ta quả thật hơi hiểu lầm ngươi, đến tận lúc này ta vẫn kiên định cho rằng ngươi không phải một kỵ sĩ đạt tiêu chuẩn. Nhưng giống như Cado nói, ngươi là một quý tộc thực sự. Mấu chốt hơn là chúng ta đã kề vai chiến đấu, chúng ta là chiến hữu cùng nhau bò ra từ đống xác chết".
Mặc dù Ephrai hơi ngạo mạn nhưng hắn tuyệt đối không ngu xuẩn. Nếu bây giờ có đủ thực lực thì hắn sẽ không hề chần chừ giết chết tất cả mọi người ở đây, sau đó cầm Tầm ma đỏ về Ronage tranh công lĩnh thưởng. Quyền lợi và danh vọng của kỵ sĩ thứ chín đế quốc lớn hơn nhiều so với một người thừa kế thân vương.
Nhưng thủ hạ của hắn đã chết gần hết từ lâu, sức mạnh của hắn cũng chỉ sàn sàn với Kate. Bây giờ hắn không có bất cứ sức mạnh nào để đấu với Geriferry, trong tương lai hắn càng không có sức mạnh đấu với Geriferry đã trở thành kỵ sĩ thứ chín. Vì vậy, đã đấu không lại ngươi thì chúng ta sẽ trở thành đồng đội!
Ý mấy câu rất ngắn này của Ephrai muốn biểu đạt là gì? Geriferry tinh quái lập tức hiểu ngay. Hắn ném Tầm ma đỏ trong tay cho Kate không chút do dự. Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu Kate với sức mạnh cao hơn hắn nhiều cũng không bảo vệ nổi Tầm ma đỏ thì đương nhiên chính hắn càng không làm nên trò trống gì.
Kate bồn chồn ôm Tầm ma đỏ, bộ dáng đó không dễ coi hơn Geriferry bao nhiêu. Dù sao đây cũng là thần khí Tầm ma đỏ đứng đầu trên đại lục, lúc này không ngờ lại bị Geriferry tùy ý ném cho mình. Lại nhớ tới lúc gần tối Geriferry rõ ràng đã thoát ra khỏi chiến trường, nhưng vì hắn, người anh em này đã nghĩa khí từ bỏ hi vọng sống, lựa chọn quay lại kề vai sát cánh chiến đấu với mình. Nghĩ tới đây, vành mắt Kate đỏ lên, hắn nghẹn ngào gọi một tiếng: "Gerry".
Nhưng chuẩn kỵ sĩ thứ chín của chúng ta không hề có giác ngộ của một người thi ân. Lúc này hắn đang nhồm nhoàm nhai mấy quả dại, bộ dáng như ma chết đói đầu thai, còn vừa ăn vừa bắt bẻ, "Đây là trái cây chó má gì mà vừa chua vừa chát như thế? Thân vương điện hạ, không phải ngươi kiếm trái cây độc về để giết người cướp của đấy chứ?"
Ephrai cũng không giải thích, hắn ngồi xuống bên cạnh Geriferry, cầm một quả lên đưa cho Kate đang xúc động ôm Tầm ma đỏ, lại cầm một quả lên tùy tiện lau vào tấm da thú trải giường rồi cắn một miếng to. Sau khi nhai nuốt vào bụng hắn mới nhìn Geriferry, ánh mắt kiên định, "Nếu có độc thì cứ để chúng ta chết cùng một chỗ".
Lời này của Ephrai khiến Geriferry lại nhớ đến cảnh tượng mọi người cùng nhau chiến đấu quên mình vây giết Gosa trong đám sương đỏ giữa khe núi Vô Hồi. Hắn lập tức bật cười ha hả, dang rộng hai tay Kate và Ephrai, nói rất hào hùng, "Chúng ta cùng nhau, nhất định sẽ sống rất tốt".
Đôi khi khoảng cách từ đối thủ đến bạn sẽ biến mất chỉ sau một trận kề vai chiến đấu chém giết. Bởi vì sau đó bọn họ đã là chiến hữu cùng trải qua máu và lửa, cái gọi là đồng minh thiết huyết cũng chỉ đến thế.
Kate và Ephrai vốn bị thương rất nặng, tuy nhiên không biết đầu óc