Trong một hẻm núi có tên là Trăng Máu ở chỗ sâu trong dãy núi trung ương của vùng đất đen tối, sau hai mươi ngày hành quân cấp tốc, đội ngũ hơn ngàn người gồm các kỵ sĩ hộ điện và các kỵ sĩ giáp đen của gia tộc Shuster đã đi tới điểm đến mà không có nguy hiểm gì. Lối ra của hẻm núi này chính là đầm lầy đen tối.
Vừa tới hẻm núi Trăng Máu, bất chấp sự mệt mỏi sau cuộc hành quân vất vả, các kỵ sĩ hộ điện kéo thân thể uể oải bắt đầu xây dựng trận địa phòng ngự ở hai đầu hẻm núi. Trên đường đi mặc dù bọn họ không gặp phải sự ngăn chặn có quy mô của đám dị đoan nhưng những cuộc tấn công thăm dò và làm phiền quy mô nhỏ thì chưa bao giờ chấm dứt, vì thế bọn họ cũng đã phải trả giá bằng tính mạng của năm kỵ sĩ hộ điện. Hiện nay ở đây xem như bình tĩnh, nhưng trong rừng cây bên ngoài không biết có bao nhiêu đôi mắt khát máu đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Ở khu vực giữa hẻm núi, 300 kỵ sĩ của gia tộc mặc giáp đen áo đen ngồi sừng sừng trên những con chiến mã cũng màu đen, như một đám âm hồn đứng trong bóng râm của hẻm núi. Dù im hơi lặng tiếng, nhưng luồng khí thế hiên ngang và sát khí của bọn họ khiến cả các kỵ sĩ hộ điện cũng phải cảm thấy sợ hãi.
Lúc này Green, phân đội trưởng phân đội thứ năm đoàn kỵ sĩ hộ điện đại giáo đường trung ương đế quốc Menied đang nhỏ giọng nói gì đó với một kỵ sĩ hộ điện đeo mặt nạ sắt màu đen có dáng người tương đối gầy gò. Là quan chỉ huy cao nhất của đội kỵ sĩ hộ điện này, Green sẵn lòng cùng các kỵ sĩ dưới tay hắn đi làm những công việc khổ cực còn hơn phải đến khom lưng trước vị khách thần bí không bao giờ lộ bộ mặt thật đến từ Giáo đình thần thánh này. Phải biết Green đã vất vả phân tích cục diện bây giờ một hồi lâu, còn đối phương chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là sự thâm trầm của bề trên? Green lắc đầu, xoay người bước đi không còn tự làm mất mặt nữa.
Pháp sư Vire của gia tộc Stedman đang chăm chú khắc họa một ma pháp trận phức tạp trên một khu đất bằng phẳng giữa khe núi. Tốc độ khắc họa không phải rất nhanh, nhưng mỗi một hình vẽ, mỗi một đường nét hắn đều khắc họa rất chăm chú. Gió lạnh trong hẻm núi không thể thổi khô mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, cũng không thể tạo thành một chút quấy nhiễu nào đối với cánh tay gầy gò nhưng trầm ổn của hắn.
Bốn gã pháp sư cung đình đứng phía sau Vire, nhìn vị đồng nghiệp phía trước khắc họa một ma pháp trận rất hiếm thấy với một thái độ nghiêm cẩn đến ngặt nghèo. Đến tận lúc Vire dùng những đường nét thẳng tắp để nối tất cả các hình vẽ với nhau, sau đó lấy ra mười sáu viên ma tinh thạch to như trứng ngỗng đắt tiền đến mức làm người ta líu lưỡi từ trong chiếc nhẫn không gian không có gì nổi bật trên tay ra rồi đặt xuống mười sáu điểm giao nhau trên ma pháp trận, các pháp sư cung đình luôn luôn nổi tiếng vì học thức uyên bác này mới biết công dụng của ma pháp trận vừa hình thành.
Pháp trận lời tiên tri thần thuật.
Trong cảm nhận của tất cả mọi pháp sư trên đại lục hiện nay, pháp trận này cơ bản chính là một pháp trận vô dụng. Phải biết trên đại lục Thương Mang vạn năm này không hề có thần tích, bất cứ ma pháp nào cần chúng thần trả lời đều không có hiệu quả. Bây giờ thần thuật trên đại lục Thương Mang chỉ còn lại thuật cầu khẩn của các mục sư thánh đường, đương nhiên thuật cầu khẩn này thực ra là thuộc phạm trù pháp thuật.
Còn có một khả năng, trên người mục tiêu đeo một loại kỳ vật ma pháp có khả năng cảm nhận tính mạng, khi ngươi phát động pháp trận thần thuật trên mặt đất, kỳ vật ma pháp tương ứng sẽ trả lời nếu nó ở trong một khoảng cách nhất định để chỉ rõ phương hướng cho ngươi.
Sau khi nghĩ đến khả năng này, các pháp sư cung đình đồng loạt ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt bọn họ nhìn nhau, ngoài chấn động vẫn là chấn động. Phải biết, kỳ vật ma pháp có khả năng cảm nhận tính mạng không phải là thứ có thể đánh đổi bằng tiền tài và quyền lợi, kể cả trong hoàng cung cũng chưa chắc có một kỳ vật mấy trăm năm khó gặp loại này.
"Có điều kể cả chúng ta cũng không biết khởi động pháp trận trên sợi dây chuyền kia thế nào chứ đừng nói đến thiếu gia. Điều duy nhất ta có thể làm chính là kì vọng vào tính chân thực của truyền thuyết..."
Vire lau mồ hôi trên trán, tâm tình căng thẳng thoáng giảm bớt. Phải biết bất cứ một sai lệch trong ký hiệu của pháp trận nào cũng có khả năng làm cho kết quả sai lệch khá nhiều. Nếu vậy bọn họ muốn tìm một người trong đầm lầy đen tối có phạm vi 30 km rõ ràng cũng không khác gì biển rộng tìm kim. Hắn tuyệt đối không gánh vác nổi hậu quả này. Sau khi kiểm tra lại một lần, hắn bắt đầu truyền ma lực vào ma pháp trận, đến khi pháp trận phát ra ánh sáng mông lung và từ từ ổn định, hắn mới đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại phía sườn núi.
Chỗ đó có một người già với thân thể gầy gò đang ngẩng đầu nhìn lên trời cao, tầng tầng mây mù cũng không thể ngăn cản cặp mắt vẩn đục của ông ta. Hình như cảm ứng được gì đó, người già cúi đầu nhìn xuống hẻm núi, nhìn về phía pháp trận phát ra ánh sáng mông lung, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Sau đó ông ta xoay người nhìn về phía tây, trong đôi mắt mờ đục lúc này có thêm một nét cẩn thận và cả một sự chờ mong. Trong gió mạnh trên sườn núi, thân hình gầy gò của ông ta vẫn không hề nhúc nhích giống như một pho tượng đá.
Người già này chính là lão quản gia Khuê Nô của gia tộc Stedman. Không ai biết rõ ông ta đã hầu hạ bao nhiêu vị gia chủ của gia tộc Stedman, thậm chí cũng có rất ít người từng nhìn thấy ông ta xuất thủ, nhưng mỗi một quý tộc ở kinh đô đều ghi nhớ lời dạy bảo của tiền bối: Không được chọc đến người thừa kế của gia tộc Stedman được Khuê Nô hầu hạ. Này cũng là chỗ dựa lớn nhất của Geriferry để có thể hoành hành ngang ngược ở kinh đô, bởi vì vị lão quản gia này như một âm hồn luôn xuất hiện đúng lúc Geriferry cần ông ta, đương nhiên đây là chuyện ở trong phạm vi kinh đô.
Trước đó, rất nhiều kỵ sĩ hộ điện và cả một số hộ vệ phủ kỵ sĩ thứ tư đều rất nghi ngờ về sức mạnh của lão Khuê Nô, nhưng chuyến đi này đã chứng minh lời cảnh báo của các tiền bối không phải dọa người. Bất kể là ở đồng bằng hay là vùng núi, bọn họ luôn đi trước lão Khuê Nô không cưỡi ngựa. Nhưng khi đến điểm hạ trại tiếp theo, bọn họ luôn nhìn thấy lão Khuê Nô đã đứng đợi bọn họ. Cái gì là sức mạnh? Đây chính là sức mạnh. Tốc độ di chuyển của lão Khuê Nô đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
Hẻm núi Trăng Máu chỉ dài tổng cộng chưa tới một dặm, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy pháp trận phát ra ánh sáng kia, trong ánh mắt bọn họ có chờ mong, có phấn chấn, còn có cả căm hận.
Thời gian từ từ trôi đi cùng với nhịp tim đập của mọi người, các kỵ sĩ vẫn nhìn pháp trận chằm chằm. Thấy điểm đỏ đại biểu cho dấu vết tính mạng trong la bàn ma pháp càng ngày càng sáng, tay Vire cũng run rẩy càng ngày càng lợi hại. Lão Khuê Nô vẫn nhìn về phương tây như cũ, chỉ có điều trong mắt ông ta lại tỏa ra ánh sáng như thực chất.
Đây là một cuộc giải cứu như đánh bạc, nhưng cũng là việc duy nhất bây giờ bọn họ có thể làm.
"Tìm được rồi, mười lăm km theo hướng tây nam". Vire kêu lên. (Lẽ ra nên dịch là dặm cho hợp, nhưng cuối cùng vẫn để là km theo đúng nguyên văn của tác giả).
Một giây sau, lão Khuê Nô trên đỉnh núi lao về hướng tây như một ngôi sao băng, trong nháy mắt mọi người trong khe núi cảm thấy như có một lớp mây đen che khuất mặt trời. Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên thì ánh nắng đã xuất hiện lần nữa, chỉ có điều trên đỉnh núi đâu còn bóng dáng của lão Khuê Nô.
Trong lúc những người khác còn cảm thấy kỳ lạ, chỉ có vị kỵ sĩ hộ điện mang mặt nạ hắc thiết kia hơi nhăn mũi dưới lớp mặt nạ. Vừa rồi nàng cảm ứng được một hơi thở khác thường, một hơi thở thuộc về tối tăm lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.
Cùng lúc đó, các kỵ sĩ giáp đen đứng dưới bóng râm giơ ngang trường thương trong tay, thân thể hơi nghiêng xuống, tay kéo chặt dây cương. Tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên, một cơn gió lốc màu đen lập tức trán ra khỏi hẻm núi. Các pháp sư cung đình theo sát phía sau lần lượt thi triển phép thuật hóa bùn thành đá hoặc thuật đóng băng với những vũng bùn hoặc vũng nước các kỵ sĩ giáp đen không thể vượt qua. Dưới sức mạnh thần kỳ của phép thuật, trên đầm lầy làm người đời hoàn sợ đã xuất hiện một con đường bằng phẳng để các kỵ sĩ xung phong.
Khi cửa đá của nhà lao mở ra một lần nữa, Geriferry "toại nguyện" bị tinh vệ tộc rắn cuốn đi. Cado lạnh lùng nhìn cảnh này, khi cửa đá đóng lại, trái tim dưới bề ngoài lạnh như băng của nàng cũng đã chết.
Giữa đại điện Thần miếu tộc rắn có một Tế đàn cao và rộng, mặt ngoài Tế đàn màu xám có khắc các ký hiệu phức tạp tối nghĩa chi chít. Từng viên đá quý phát ra quầng sáng màu xanh được khảm vão những chỗ lõm trên Tế đàn giống như những con mắt lúc sáng lúc tối khiến mọi người nổi da gà.
"Được rồi, các ngươi ngồi vào vị trí như những hôm trước,