Cách kinh đô mười dặm về phía bắc, một đoàn kỵ sĩ mặc áo giáp màu nâu đang đi trên đường. Ở giữa các kỵ sĩ giáp nâu này, một đám kỵ sĩ giáp đen với số lượng không nhiều đang bảo vệ một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi về phía kinh đô.
"Thiếu gia, sắp về đến nhà rồi!" Sau khi lên xe, lão Khuê Nô tiện tay khóa cửa xe lại, nhìn Geriferry với thân thể cơ bản đã phục hồi như cũ.
"Ờ". Geriferry thờ ơ lên tiếng, trên gương mặt vẫn trắng xanh không có một chút vui sướng nào, cũng không có vẻ xúc động khi sắp về đến nhà. Khuôn mặt như tác bằng dao, đôi mắt xanh thẳm, mái tóc quăn màu vàng, thêm một bộ trang phục quý tộc, hắng càng tỏ ra đẹp trai lồng lộng, đâu còn vẻ ngơ ngẩn như một thằng ngu vừa rồi?
Trên đường đi qua pháo đài Putin, nghe theo sắp xếp của lão Khuê Nô, Hayer để lại hai ngàn người rồi về nơi đóng quân. Trước khi chia tay, ông ta lại ôm thằng cháu lúc này trong mắt ông ta đã là một thằng ngu, thở dài một hơi nặng nề.
Căn bệnh lạ ngay cả pháp sư cung đình cũng nhìn không rõ nguyên do vẫn hành hạ Geriferry theo chu kỳ ba ngày một lần, mặc dù vẫn da tróc thịt nứt kinh khủng như cũ nhưng vì đã nắm giữ một chút bí quyết nên Geriferry luôn có thể vượt qua dễ dàng, càng ngày càng thoải mái hơn. Còn sức mạnh điên cuồng trong cơ thể hắn thì lại càng ngày càng mạnh mẽ. Đương nhiên, sức mạnh này chỉ xuất hiện trong lúc bệnh lạ của hắn phát tác, và lần nào hắn cũng có thể kịp thời trấn an được luồng sức mạnh kì lạ này. Chỉ có chính hắn biết, thực ra không phải hắn trấn an được sức mạnh lạ mà là hắn trấn an được con mắt đó bằng cách không ngừng dùng tay xoa nhẹ mắt phải.
Đại khái Geriferry đã phỏng đoán được, con mắt đó ở phía sau hốc mắt phải hắn một chút. Vậy thì nếu có một ngày mình móc mắt phải ra, có phải con mắt đó sẽ xuất hiện trong hốc mắt mình để lộ rõ vẻ đẹp chấn động của nó với người đời hay không? Trong lúc hắn đang tự giễu ý nghĩ này của mình quá mức ngây thơ, đột nhiên hắn phát hiện con mắt đó đang vui vẻ hoan hô nhảy nhót trong đầu, điều này làm cho hắn giật nảy mình.
Sự tồn tại của mỗi một tính mạng đều có ý nghĩa khác nhau, mà mỗi một trường hợp xuyên việt đều có thể mang đến kỳ ngộ không thể tưởng tượng nổi. Kỳ ngộ của Geriferry chính là con mắt trong đầu đó, có lẽ bởi vì sự tồn tại của con mắt đó nên hắn mới xuyên tới đây. Mà con mắt đó lại nắm giữ một sức mạnh khủng khiếp mỗi khi hắn phát bệnh, hoặc nói bản nguyên của sức mạnh đó chính là con mắt này. Nhìn chiếc giường bằng gỗ hắc thiết đã bị hắn bẻ mất một mảnh lớn, Geriferry lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
"Ngươi đã trong thân thể ta thì hãy cho ta sức mạnh đi!" Geriferry giơ tay lên, nắm chặt hai nắm đấm, khớp xương kêu lách cách, bắp thịt phồng lên chật hết cả hai ống tay áo rộng rãi.
Vẻ mặt tươi cười, lão nhìn thiếu gia ngày nào cũng lặp lại động tác này mấy lần với ánh mắt bình thản.
Tiếng gõ cửa vang lên, Geriferry nhanh chóng biến thành một kẻ ngớ ngẩn, mặc dù không chảy nước miếng nhưng ánh mắt hắn nhìn thẳng lên nóc xe, hai tay không ngừng vân vê góc áo khiến Vire vừa lên xe không cảm thấy có điều gì bất thường.
"Phía trước đã là núi Vọng Nguyệt rồi, ngài xem có nên để hắc kị đi trước mở đường rồi chúng ta mới qua núi không?" Vire nhẹ nhàng vuốt phẳng ống tay áo hơi nhăn của Geriferry. Năm nay Vire mới hơn ba mươi tuổi. Hắn nhìn vị thiếu gia bên cạnh với ánh mắt thương xót, nhưng lời này lại là nói với lão Khuê Nô.
Lão Khuê Nô không trả lời ngay mà dắt Geriferry xuống xe ngựa nhìn về phía cửa khe núi hẹp bị sương mù bao phủ ở chính giữa dãy núi phía trước.
Núi Vọng Nguyệt chính là một màn chắn thiên nhiên ở phía bắc kinh đô, che chở tường thành hùng vĩ của kinh đô ở sau lưng. Xen giữa cây cối xanh mướt trên núi thấp thoáng khá nhiều biệt thự do các quý tộc xây dựng. Còn hẻm núi dài hai ngàn mét được đào bằng sức người ở chính giữa núi đó là lối đi duy nhất vào kinh đô đế quốc từ phía bắc. Chỗ đó cách cửa thành bắc không đủ năm dặm, và cách nơi đóng quân của một bộ phận trong đoàn kị sĩ Lionheart chỉ có hai mươi phút đi đường.
"Ta đã có thể mang thiếu gia từ vùng đất đen tối về đến đây thì cũng có thể đưa thiếu gia từ nơi này về đến nhà!" Lời này của lão Khuê Nô có vẻ như để trả lời câu hỏi của Vire lúc trước, cũng có vẻ cố ý nói cho mấy vị pháp sư cung đình bên cạnh nghe.
Có điều Vire biết, lão Khuê Nô đã bác bỏ đề nghị của hắn lúc trước, mặc dù đề nghị của hắn rõ ràng là ổn thỏa hơn. Hơn nữa, nếu có người muốn dồn Geriferry vào chỗ chết thì rõ ràng núi Vọng Nguyệt chính là cơ hội cuối cùng ở bên ngoài kinh đô.
"Thiếu gia, ngài có sợ hay không?" Trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác, lão Khuê Nô hỏi vị thiếu gia đần độn đứng ben cạnh.
"Ơ, lão Khuê Nô, vì sao phải sợ? Trong khe núi có thú dữ à?" Lời của Geriferry làm cho tất cả mọi người đều lắc đầu ngán ngẩm, quả nhiên là một thằng ngu!
"Trong đó không có thú dữ, lại có thứ còn đáng sợ hơn cả thú dữ!" Chỉ có lão Khuê Nô vẫn nhỏ giọng trả lời, dáng vẻ đó giống như đang vui đùa với một thằng ngu. Thậm chí mấy vị pháp sư cung đình đã để lộ nụ cười nhạo trên mặt.
"Cho ta một cây thương, ta sẽ bảo vệ lão Khuê Nô". Mặc dù Geriferry đã trở nên đần độn nhưng ý nghĩ thành thật chất phác này lại khiến vẻ cười nhạo của mấy