Giữa quảng trường Vườn Hồng có một đài phun nước hình trăng non, chủ thể của đài phun nước là một con ngựa trời trắng muốt giương cánh muốn bay, từng dòng nước màu trắng phun ra từ trong lỗ mũi con ngựa bay với cái đầu ngẩng cao, từng giọt nước trong suốt bay khắp nơi tạo thành một vầng sáng bảy màu dưới ánh mặt trời. Từ xa nhìn lại, cả bức tượng khiến người xem có cảm giác thần thánh, giống như một người hầu của thần ở thiên giới không ngừng thay mặt chủ thần vẩy cam lộ xuống nhân gian, làm cho người đời e sợ và thành kính.
Còn lúc này Geriferry đang đứng bên cạnh hồ nước, hai tay nắm thương không ngừng đâm vào tia nước gần hắn nhất, giống như một đứa bé to xác nghịch nước một cách vô vị. Nhưng bất kể là từ tư thế đứng thẳng hay là vẻ mặt nghiêm túc của hắn, chúng ta đều có thể đọc được hai chữ "Nghiêm túc".
Trên thực tế, quả thật Geriferry đang "nghịch nước" rất nghiêm túc. Khi rơi xuống, từng tia nước bay theo hình parabol đã bị cắt thành vô số giọt nước nối liền nhau, còn việc hắn phải làm không phải là dùng thương đâm vào từng giọt nước trắng sáng lấp lánh đó mà là đâm vào khe hở giữa những giọt nước.
Theo lời của lão Khuê Nô, bao giờ hắn liên tục đâm được một ngàn lần trong một canh giờ mà mũi thương không hề dính nước thì có thể tiến hành bài tập tiếp theo. Cho nên từ sáng sớm Geriferry đã tới nơi này, bắt đầu cố gắng để mình có thể sống trên đời này lâu hơn một chút.
Cứ cách một thời gian là Geriferry lại đứng thẳng lên thở dốc một hồi, nhân tiện lau khô cây trường thương ướt sũng. Phương thức tu luyện vừa bắt đầu đã nhất định là một quá trình cực kỳ buồn tẻ và chán nản này lại khiến Geriferry luyện tập rất say sưa. Bởi vì bất kể là chính hắn kiếp trước hay là Geriferry trước đây đều không có một mục tiêu rõ ràng, còn bây giờ, hai kiếp làm người, hắn đã liên tiếp trải qua chèn ép và hãm hại, rốt cục đã xác định cho chính mình một mục tiêu, đó chính là cố hết sức sống lâu hơn một chút. Mặc dù mục tiêu này không hề vĩ đại, nhưng thân ở giữa vòng xoáy, hiện nay Geriferry cũng chỉ có thể nghĩ tới đây. Vì vậy hắn cho rằng chỉ cần còn sống, sống đội trời đạp đất, thì có nhiều đau khổ hơn nữa hắn cũng có thể chịu đựng được.
Mấu chốt là khi hắn chăm chú nhập tâm tu luyện vũ kỹ, hắn có thể di chuyển sức chú ý của mình đối với cảm giác bỏng rát trong linh hồn.
Mặt trời lặng lẽ di chuyển ngang qua bầu trời, từng đóa hoa nước nở tung tóe trên đầu mũi thương, bắn đến trên mặt Geriferry, cùng mồ hôi làm quần áo hắn ướt đẫm. Cánh tay cầm trường thương từ trầm ổn mạnh mẽ dần trở nên bủn rủn vô lực, sau đó là run nhè nhẹ. Cho dù như vậy, Geriferry vẫn cứ kiên trì.
"Ta không phải một thiên tài, cho nên thứ duy nhất ta có thể dựa vào chỉ còn lại có chăm chỉ!"
Chính giữa quảng trường khô nóng, mồ hôi Geriferry chảy như mưa. Bốn kỵ sĩ mặc nguyên bộ giáp đen vẫn duy trì khoảng cách năm trượng với Geriferry, ngồi yên trên ngựa không hề nhúc nhích, ngay cả những con ngựa dưới hông bọn họ cũng chưa từng di động cho dù chỉ là một bước nhỏ.
Thỉnh thoảng công tước Shuster cũng tới trước cửa phủ công tước, đứng xa xa nhìn cháu trai đang cầm thương nghịch nước, trên gương mặt ngưng trọng lộ ra vẻ u sầu mơ hồ. Trước khi đi lão Khuê Nô đã nói với ông ta, Geriferry đã mắc một loại bệnh lạ ở vùng đất đen tối, vì vậy đầu óc trở nên không tốt. Thực ra lão công tước biết lời này của lão Khuê Nô vẫn rất khách sáo, thế nào là đầu óc không tốt? Chẳng phải là ngu ngốc sao?
Lão công tước thở dài một hơi, bắt đầu bước vào bên trong phủ, trong lòng suy nghĩ xem có cần mời giáo chủ Mitter ở đại giáo đường trung ương đế quốc tới xem giúp Gerry một chút hay không. Nếu thật sự không được thì chỉ còn cách đích thân mang cháu trai đến tổng bộ Giáo đình ở núi Kim Cương xin Giáo hoàng đại nhân nghĩ cách.
Khổ luyện hồi lâu khiến bắp thịt trên hai cánh tay Geriferry đau đớn như bị kim đâm, hai tay cầm thương chống xuống đất giữ vững thân thể lung lay sắp đổ, miệng không ngừng thở phì phò. "Kỵ sĩ trung cấp chó má gì, có lẽ trước kia tên nhóc này còn chưa bao giờ luyện thương đàng hoàng cả!" Geriferry chửi bới thân thể này một câu rồi quay đầu nhìn thấy mẹ hắn đã dẫn theo hai thị nữ đứng phía sau hắn từ bao giờ.
"Con của ta, đến giờ về ăn cơm trưa rồi!" Lisa mỉm cười bước tới, cầm chiếc khăn mặt khô ráo trên tay thị nữ giúp Geriferry lau mặt, sau đó lại lấy một quả hồng xà ướp lạnh trong chiếc lẵng thị nữ còn lại mang theo và đích thân đưa vào miệng Geriferry.
Geriferry mỉm cười với Lisa, nhai quả hồng xà giòn thơm rồi nuốt vào bụng. Một cảm giác mát lạnh chạy từ cổ họng xuống bụng, hình như đã lập tức đẩy lùi không ít mệt mỏi. Sau đó hắn thô bạo giật lấy lẵng quả từ trên tay thị nữ, kẹp trường thương vào nách, vừa kéo trường thương đi theo mẹ về phủ công tước vừa ngây ngốc cho từng quả hồng xà vào miệng.
Phòng ăn trong phủ công tước là một căn phòng nhỏ nằm bên phải sảnh yến tiệc. Cái gọi là nhỏ tức là khi so với sảnh yến tiệc có thể chứa đồng thời mấy trăm người. Không tráng lệ như sảnh yến tiệc, sắc điệu chủ yếu của phòng ăn là ấm áp. Vách tường không trang trí chỉ quét một lớp sơn màu phấn, mấy bức tranh mỹ vị là điểm nhấn duy nhất của căn phòng. Bốn chiếc ghế bằng gỗ đàn mộc có đệm dựa xếp hai bên bàn ăn hình bầu dục, trên bàn đặt mấy bộ đồ ăn bằng bạc được lau chùi sáng lấp lánh.
Bây giờ chúng ta hãy để ý đến bộ dáng của Geriferry sau khi vào phòng ăn. Nếu như lúc trước Geriferry đi từ quảng trường đến phòng ăn với một vẻ uể oải thì bây giờ, nhìn mỹ vị đầy bàn, hình tượng hắn hoàn toàn không khác ma chết đói đầu thai. Bất kể là cá thờn bơn chanh được nướng vàng ruộm, hay là gan ngỗng om tương được trang trí thành hình bông hoa, lại hoặc là tôm nõn rang mềm đuôi phượng đỏ kiều diễm, tóm lại những thứ dao nĩa tinh xảo đó hoàn toàn trở thành đồ trang trí, hắn dùng tay khai chiến luôn. Vị thiếu gia quý tộc ngày thường ở nhà luôn có cử chỉ đúng mực, động tác tao nhã này lập tức đập tan hình tượng của mình trước mặt một đám nô bộc và thị nữ.
Hai tay toàn dầu mỡ và cái miệng căng phồng đến mức không thể nhai nổi của hắn khiến ngay cả Lisa đã có chuẩn bị tâm lý cũng phải há miệng. Bà không nghĩ tới đứa con trai giả ngu lại dùng cách này để nghênh đón vị gia chủ sắp bước vào phòng ăn. Nhìn Geriferry đã sắp bò lên trên bàn và lão công tước đang chậm rãi đi tới trên hành lang, Lisa vội vàng kéo Geriferry đã đưa một đầu gối lên trên bàn xuống, còn chưa kịp lau sạch vết bẩn trên tay hắn thì lão công tước đã xuất hiện trước cửa phòng ăn với một bộ đồ đơn giản.
Nhìn thấy lão công tước với vẻ mặt uy nghiêm, Lisa và đám người hầu vội vã thi lễ, chỉ có Geriferry vẫn ngơ ngác nhai đồ ăn trong miệng.
"Gerry, mau chào ông nội đi con!" Lisa nhắc nhở con trai với bộ dáng bất an, vì con trai, bất kể là hành động hay là vẻ mặt, bà đều phải tỏ ra giống hệt mẹ của một thằng ngu.
Geriferry lưu luyến không muốn rời