Sau khi liều mạng chạy trốn hơn mười dặm về hướng tây, Geriferry và Kate mới dừng lại thu gom binh mã bản bộ. May mà binh lính trong hai tung đội kỵ binh của bọn họ đều là hộ vệ trong gia tộc và các tù nhân, ít có loại lính mới vừa nghe thấy tiếng kêu giết đã sôi trào nhiệt huyết hoặc sợ đến mức không chạy nổi, vì vậy sau một hồi chạy trốn cũng chỉ thiếu mất có hơn trăm người.
Geriferry quay đầu ngựa lại nhìn ra xa xa, phát hiện cách đó một quãng còn có không ít kỵ binh cầm cờ đế quốc Menied chạy tán loạn về hướng này. Hắn nổi điên chửi bới, "Mẹ nó, chọn hướng chạy giỏi lắm! Đây không phải dẫn kỵ binh Hoa Hồng Máu đuổi giết theo hướng này thì là cái gì?"
"Biết làm sao được, nơi đóng quân của chúng ta phần lớn tập trung cách thị trấn Susaiya không xa, không chạy về hướng này thì biết chạy đi đâu?" Kate cũng vô cùng buồn bực, cứ như vậy thì bọn họ có muốn quay lại nơi đóng quân ở thị trấn Susaiya cũng không được, vì nếu vậy cũng không khác gì dẫn quân địch về hang ổ của mình, sau này sợ là ngay cả nơi tiếp tế cũng không còn nữa.
Trong lòng Geriferry cũng rõ ràng, tuyệt đối không chỉ có hai tung đội của bọn họ có ý nghĩ chạy trốn từ đầu, bây giờ quay về sợ rằng sẽ bị nghiêm trị, ai bảo bọn họ dẫn đầu chạy trốn? Hắn ngẩng đầu nhìn dãy núi cách đó mấy trăm km ở hướng tây rồi hạ quyết tâm, "Tiếp tục tiến lên, ta không tin Hoa Hồng Máu còn đuổi theo chúng ta đến tận khu vực đen tối ở dãy núi tây bộ".
Kate mấp máy môi định nói gì đó, có điều hắn vẫn quen nghe theo mệnh lệnh của Geriferry, vì vậy lại nuốt dị nghị vào bụng, vẫy roi ngựa chạy về hướng tây.
Lại chạy trối chết một trận, Geriferry dần dần phát hiện không đúng, bởi vì kỵ binh đế quốc Menied chạy theo phía sau không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng nhiều, lập tức hắn cảm thấy nghi ngờ.
"Chuyện gì thế? Tại sao lại chạy theo chúng ta về phía này như ong vỡ tổ vậy hả?" Cây thương kỵ sĩ trong tay Geriferry không biết đã ném đi nơi nào rồi, lúc này hắn nắm chặt yên ngựa, nghiêng người hỏi Kate đang cưỡi ngựa chạy bên cạnh.
"Gerry, dừng lại đã. Cứ chạy tiếp như vậy thì ngựa của chúng ta sẽ mệt chết". Ngựa của Kate và Geriferry đều là ngựa tốt giá trị vạn vàng nên đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng ngựa của thủ hạ bọn họ thì kém xa, lúc này mới chạy không đến hai canh giờ mà đã có con bắt đầu sùi bọt mép.
"Con bà nó!" Geriferry lẩm bẩm một câu, hắn biết Kate nói là thực tình. Bất kể là ngựa gì thì cũng không thể chịu nổi khi phải chạy điên cuồng như vậy, mặc dù cũng có những con ngựa có thể chạy liên tục mấy ngày mấy đêm, nhưng đó chỉ là chạy với tốc độ trung bình.
Kate vẫy tay ra lệnh cho thủ hạ dừng chạy nhanh và chuyển sang chạy chậm, lúc này Geriferry mới dừng ngựa đứng lên nhìn xa về phía sau. Hắn chỉ mới nhìn thoáng qua đã suýt nữa sợ đến tè ra quần.
Trong số các kỵ binh chạy trốn phía sau không ngờ lại có cả lá cờ sao nền đen thay mặt cho Thống soái, trong mắt Geriferry, lúc này lá cờ đó rõ ràng chính là một lá cờ câu hồn.
"Tại sao Cado cũng lui lại rồi?" Rõ ràng Kate cũng đã nhìn thấy soái kỳ, hắn thắc mắc với Geriferry. Ở trong lòng hắn, có lẽ Cado chết trận còn làm hắn dễ chấp nhận hơn là thấy cô ta chạy trốn theo bọn họ.
Chuyện đến nước này, Geriferry ngược lại trở nên tỉnh táo, hắn nói với Kate, "Đã như thế này thì chúng ta có chạy kiểu gì cũng không thoát được kỵ binh tinh nhuệ của Hoa Hồng Máu, không bằng họp quân với bọn họ, nói không chừng còn có thể tìm được một con đường sống".
Kate đương nhiên sẽ không phản đối, hắn lập tức lệnh cho thủ hạ quay đầu ngựa lại, sắp xếp trận hình tấn công.
Đám tàn quân chạy theo phía sau có khoảng hơn mười ngàn người, phần lớn đều đã bị thương, tinh thần sa sút. Dưới soái kỳ, Cado cầm một cây thương bạc có khắc các loại ký hiệu ma pháp phức tạp trên tay, người mặc một chiếc áo giáp nửa người kiểu nữ màu bạc sáng, thiết kế bó eo khiến bộ ngực cô ta càng tỏ ra chấn động lòng người, một đường bôn ba mà vẫn không hề dính một hạt bụi.
Lúc này ngựa trắng, giáp bạc, thương bạc khiến Cado lộ rõ tư thế hiên ngang, như một con hạc giữa bầy gà khi đứng giữa một đám tàn binh bại tướng mặc nguyên bộ áo giáp sẫm màu.
Trên đầu cô ta đội một chiếc khôi vàng bạc đan xen, trên đỉnh khôi có một viên mã não màu xanh thẳm, vài sợi tua mũ màu đỏ phất phơ bên cạnh tượng trưng cho quyền uy và phú quý. Mái tóc vàng dài mượt buông thẳng từ khôi xuống tận bên hông nhẹ nhàng tung bay theo gió Dolores. Cô ta còn có một đôi mắt màu lam đậm bình tĩnh gần như không mang bất cứ tâm tình nào, ánh mắt sâu sắc đến mức làm mọi người nhìn vào là sẽ vo thức chìm đắm trong đó. Cái mũi rất thẳng, rất cao của cô ta hơi nhăn lại khi nhìn thấy đội quân của Geriferry dừng bước. Đôi môi đỏ mê người của cô ta nổi bật trên nước da trắng như tuyết động lòng người, khóe miệng kéo ra một độ cong lạnh lùng trở thành hai má lúm đồng tiền bên má. Giờ khắc này dường như tất cả băng tuyết đều tỏa ra từ hai má lúm đồng tiền này và lập tức phủ kín cả khuôn mặt.
"Đây là một người đẹp lạnh lùng", Kate đánh giá.
"Đây là thiên sứ!" Cho dù kiếp trước đã quen nhìn người đẹp nhưng Geriferry vẫn phải thừa nhận chân thành không hề keo kiệt. Cũng giống như đại đa số người khác, lúc này hắn đã sa vào đôi mắt màu lam đậm dường như trời sinh đã có khả năng mị hoặc lòng người của Cado. Kiếp trước không biết