Người duy nhất không hề cử động là Geriferry. Sau khi nhìn thấy con mắt đó, hắn phát hiện mình đã có sức miễn dịch rất mạnh đối với người đẹp. Cho nên trong lúc ánh mắt người khác trở nên mê say, hắn chỉ thu nụ cười ngây ngô lại, rất lạnh lùng cúi đầu nhìn và vuốt ve cây trường thương trong tay giống như nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt mịn màng của người tình, chăm chú và thân thiết.
"Hừ, ngươi là đồ sâu mọt không biết lượng sức, cặn bã trong quý tộc, kẻ nhếch nhác trong nhà Stedman. Vậy mà còn học người khác chạy đi tham gia chiến tranh, đến lúc trở thành hình dạng này quay về lại muốn gây tai họa cho công chúa!" Sonia nói một hồi, nước mắt đã đảo quanh trong mắt.
Thế nào là không cần lý lẽ? Đây chính là không cần lý lẽ.
Geriferry có thể thấy, mặc dù cô gái này nói rất cay độc nhưng cũng có thể cảm nhận được nàng thật sự suy nghĩ cho Kafiny. Lúc này Kafiny lại duy trì yên lặng, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn chăm chú vào gương mặt góc cạnh rõ ràng của Geriferry, hình như muốn nhìn thấu lớp ngụy trang của kẻ dối trá này.
"Này, Sonia, phải giữ khẩu đức chứ. Tùy ý nhục mạ một người bệnh hình như không phải phẩm chất nên có của một thục nữ!" Lưu luyến thu hồi ánh mắt từ trên người công chúa, giữa người đẹp và tình bạn lâu năm đương nhiên Adidas phải lựa chọn tình bạn. Hắn ưỡn ngực nghĩa khí đứng về phía Geriferry, trong lúc trách móc Sonia, ánh mắt hắn đã đảo quanh ba vòng trên ngực đối phương.
"Ngươi là đồ cặn bã đế đô, một con chó của nhà Stedman, tổ tiên ngươi cũng chỉ xứng liếm gót chân nhà Frost của ta. Có tin nếu còn nhìn nữa là ta sẽ móc mắt ngươi ra hay không?" Bị cặp mắt dâm đãng của Adidas nhìn đến nổi gai ốc, Sonia trở nên quá khích, hai mắt bắn ra hung quang làm Adidas giật bắn mình. Vừa mới chuẩn bị tránh ra sau lưng Geriferry theo thói quen, Adidas chợt nhớ ra Geriferry đã trở thành một thằng ngu.
Thấy Adidas hoảng sợ như vậy, trong lòng Sonia mới dễ chịu hơn một chút, thần thái đắc ý đã bắt đầu dào dạt trên gương mặt, chỉ có điều...
"Sonia?" Geriferry nhìn Sonia với ánh mắt ngỡ ngàng, rồi lại quay đầu nhìn về phía Adidas bên cạnh, thì thào tự nói, "Sonia Frost, hình như mấy ngày trước đây đã nghe ngươi nói đến cái tên này?"
Mặt Adidas lập tức trở nên trắng bệch, Geriferry gõ gõ đầu, nhìn Sonia với ánh mắt đã trở nên cảnh giác, sau đó chợt nhớ ra, lớn tiếng cười nói, "Ha ha, nhớ ra rồi. Mấy ngày trước đây không phải ngươi nói trước kia chúng ta đã lấy trộm quần lót của cô ta sao? Cái quần lót có hình thỏ trắng ấy!"
"Ngươi đúng là thằng ngu!" Adidas oán trách một câu rồi chỉ muốn chết quách cho xong. Chuyện như thế này làm sao có thể nói ra trước mặt đương sự được. Hắn lặng lẽ di động hai bước tránh ra sau lưng Geriferry, hắn thật sự không chịu nổi ánh mắt lúc này đã sắc như dao cau của Sonia.
Mặt Sonia lúc xanh lúc đỏ, nếu không có Kafiny giữ lại, nàng thật muốn lập tức dùng roi quật chết hai kẻ xấu xa này. Sau đó nàng xoay người nhào vào trong lòng Kafiny lớn tiếng khóc lên, dường như vừa phải chịu đựng oán hận và tủi thân cực lớn.
Adidas lén nhìn Sonia đang khóc tối tăm trời đất, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi lén dựng một ngón tay cái lên với Geriferry.
Geriferry lại không để ý những chuyện này, dù sao thằng ngu cũng không cần da mặt, hắn có rất nhiều biện pháp đối phó loại đại tiểu thư ngang ngược như Sonia. Đã khôi phục được một chút sức mạnh, hắn lại tiếp tục nâng trường thương lên bắt đầu đâm tia nước trước mặt.
Được Kafiny dịu dàng an ủi, Sonia đã ngừng khóc, có điều hai vai vẫn rung lên như cũ, giải thích với Kafiny bằng giọng nghẹn ngào đứt quãng, "Chị Kafiny... Em không sao, em sẽ không chấp vặt hai kẻ cặn bã hạ lưu vô sỉ hèn hạ... Em chỉ... chỉ cảm thấy không cam lòng cho chị thôi". Sau đó trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, Sonia đột nhiên ngẩng đầu quát Geriferry, "Chị Kafiny, chị thật sự định để thằng khốn không bằng cầm thú này hủy mất hạnh phúc cả đời của chị sao?"
"Hạnh phúc à?" Kafiny dìu Sonia, nhìn bóng lưng Geriferry và thì thào tự nói, ánh mắt bình thản lộ ra vẻ bi thương.
"Hạnh phúc à?" Tựa hồ nghe được lời nói lí nhí của Kafiny, trường thương đam đâm tới của Geriferry chợt dừng lại, hắn quay đầu đón ánh mắt Kafiny và thầm thì.
Hai ánh mắt va chạm trên không trung nhưng lại không thể giao thoa với nhau. Có điều hai ánh mắt giằng co hình như đã hiểu rõ ý hai bên muốn biểu đạt.
Geriferry vẫn giữ tư thế đâm một nửa này trên gương mặt nhìn về phía Kafiny không còn tươi cười nữa mà nhỏ giọng nói bằng giọng ngây ngốc, "Hạnh phúc chính là: Khi ta đói, nhìn thấy người khác cầm một cái bánh bao thịt trong tay, người đó hạnh phúc hơn ta. Khi ta lạnh, nhìn thấy người khác mặc một chiếc áo bông dày, người đó hạnh phúc hơn ta. Ta muốn đi vệ sinh, chỉ có một cái hố, ngươi đang ngồi ở đó, ngươi hạnh phúc hơn ta".
Lời nói rất nông cạn, rất nhiều người muốn cười, nhưng có công chúa ở đây nên lại không dám cười. Sau khi suy nghĩ lại một lần họ lại cảm thấy hình như lời thằng ngu này nói cũng có vẻ có lý...
Lời này của Geriferry giống như nói cho Kafiny nghe, lại như nói cho tất cả mọi người ở đây nghe, cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng đây là hắn nói cho chính hắn nghe.
Geriferry không để ý đến việc người khác nghĩ thế nào, những lời này chỉ là một câu chuyện cười hắn từng đọc trong kiếp trước. Sau khi nói xong, cây thương vẫn đứng yên rốt cục lại đâm về phía trước. Sau một nháy mắt, hắn bất ngờ phát hiện mũi thương không hề bị ướt, chẳng lẽ trước mỗi lần đâm ra đều phải kể một câu chuyện cười?
Đang suy nghĩ về khả năng này, Geriferry lại đâm tới. Lần này lại không có vận may tốt như lần trước, nhìn vệt nước trên mũi thương, hắn nhất thời ngây người, hình như còn đang kìm kiếm ý cảnh khi đâm một thương lần trước.
Kafiny nhẹ nhàng cất bước sen, hình như nàng đã cân nhắc ra điều gì đó trong lời nói ngu đần của Geriferry. Trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác, nàng bước qua thành bồn nước nông để nước trong bồn làm ướt đẫm vạt váy, tia nước từ đài phun nước phun lên mái tóc vàng mềm mại của nàng. Nàng bình tĩnh đứng đối diện với Geriferry, nụ cười lạnh nhạt trên gương mặt trắng muốt tỏ ra hơi buồn bã, nhưng đôi mắt màu lam lại không mất nét sắc bén, nhìn thẳng vào đôi mắt cũng màu lam của Geriferry, hình như muốn nhìn thấu vào linh hồn hắn.
"Nàng muốn làm gì?" Nhìn Kafiny đứng run rẩy trong bồn nước của đài phun nước, tất cả mọi người bắt đầu phát huy thiên phú tọc mạch trong lòng, "Chẳng lẽ nàng phải dùng sự xinh đẹp của mình để cứu vớt linh hồn bị lạc đó của Geriferry?"
Geriferry lại không hề phát hiện, hắn vẫn đang hồi tưởng nhát đâm lúc trước, không quan tâm đến việc trước mặt đột nhiên có thêm một phụ nữ. Sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, trong tiếng kêu sợ hãi kinh thiên động địa và những trái tim đã nhảy lên cổ họng của bọn họ...
Geriferry đột nhiên xuất thương, như rắn độc phun lưỡi. Khi hắn nhìn thấy phía trước không phải tia nước mà là Kafiny đã ướt sũng, muốn thu thương lại đã không kịp nữa.
Các kỵ sĩ cấm quân hộ tống Kafiny đến đây muốn ngăn lại nhưng cũng ngoài tầm tay với, họ chỉ có thể hô to một tiếng, cầm thương rút kiếm thúc nựa tới chuẩn bị vây lại. Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa của các hắc kỵ ở mé bên kia quảng trường cũng đồng loạt vang lên, đội hắc kỵ trạn tới như một đám mây đen. Người duy nhất có thể ngăn chặn không cho bi kịch xảy ra là thủ lĩnh hắc kỵ Nallen lại không hề cử động, hắn nhìn thiếu gia đâm một thương với vẻ bình thản.
Kafiny lại không hề hoảng sợ, ít nhất là bề ngoài không hề hoảng sợ, giờ khắc này nụ cười của nàng trở nên đông cứng.
Sau một khắc, thứ tung bay theo gió không phải hoa máu thê thảm mà là mấy sợi tơ vàng, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, bập bềnh trên mặt nước trong bồn.
Thời điểm mấu chốt, Geriferry vẫn hơi điều chỉnh được góc độ. Mũi thương màu đen đâm sát qua cái cổ trắng muốt của Kafiny, cắt đứt mấy sợi tóc vàng, làm cho những người xung quanh hoảng sợ toàn thân mồ hôi lạnh.
Mũi thương sắc bén để lại một vệt máu nhỏ như sợi tóc trên cổ Kafiny rồi dừng lại. Geriferry ngẩng đầu nhìn gương mặt bị mái tóc vàng bừa bộn che khuất của Kafiny, nhìn ánh mắt tủi thân dưới mái tóc vàng của nàng, khóe miệng hắn khẽ cong lên nhưng lại không hề lập tức thu trường thương lại.
Geriferry chăm chú nhìn Kafiny, ánh mắt trong suốt không có một tia khinh nhờn. Kafiny cũng bình tĩnh nhìn Geriferry, đôi mắt lam đậm phủ một lớp hơi nước, dường như sau một khắc sẽ hóa thành một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. Nhưng nàng vẫn cứ quật cường nhìn hắn, sau đó dường như để đáp lại nụ cười của Geriferry, khóe miệng Kafiny khẽ cong lên, một lúm đồng tiền mê người lộ ra trên gương mặt trắng như tuyết. Hình như trong giây lát giữa sự sống và cái chết, nàng đã nhìn thấy linh hồn Geriferry ẩn dưới tầng tầng ngụy trang.
Một người chưa thu trường thương, một người đứng yên không động, khóe miệng cả hai đều mang ý cười người ngoài không thể hiểu rõ, chỉ đơn thuần dùng ánh mắt thăm dò lẫn nhau trước mắt bao người.
Trong tình hình này, kỵ