Đối với người ở thế giới này, mặc dù cuộc sống về đêm không muôn màu muôn vẻ như kiếp trước của Geriferry, nhưng ban đêm trong thành Ronage thời kỳ này, bất kể là quán rượu, phòng trà, nơi vui chơi giải trí, hoặc các loại hội đấu giá tác phẩm nghệ thuật, vật phẩm ma pháp, thậm chí nô lệ người thú đều hầu như hưng thịnh không hề kém ban ngày, chỉ có thêm một lớp mạng che mặt thần bí.
Đương nhiên những chuyện này hiển nhiên lại vô duyên với vị thiếu gia ngu ngốc của gia tộc Stedman. Trong mắt các thị nữ ở phủ công tước, cuộc sống về đêm của thiếu gia Geriferry cũng chính là ngủ, điều này làm cho bọn họ vô cùng hoài niệm những năm tháng bị Geriferry cởi váy trước kia. Nếu may mắn mang cốt nhục cho gia tộc Stedman thì sau đó quạ đen biến thành phượng hoàng cũng không phải không có khả năng. Còn bây giờ các thị nữ chỉ có thể u oán nhìn bóng lưng Geriferry.
Đương nhiên bọn họ không biết đó là Geriferry sớm nhìn thấy con mắt trong mơ, con mắt làm cho hắn có lúc đam mê, có lúc yên lòng, bây giờ lại hơi lưỡng lự đó. Cuộc sống về đêm xem ra đơn điệu, buồn tẻ và chán nản của vị thiếu gia ngu ngốc trong mắt người khác đối với Geriferry lại muôn màu muôn vẻ vì một con mắt cực kì thần bí.
Đúng vậy, dạo này Geriferry vẫn cò kè mặc cả với con mắt trong cơ thể, thực ra cò kè mặc cả chỉ là màn biểu diễn của một mình hắn, hắn không ngừng hỏi con mắt ta nhận được cái gì, ta lại phải trả giá thứ gì. Còn sau lần trước, con mắt không còn trao đổi với Geriferry nữa. Nhưng hiển nhiên con mắt đã đánh giá thấp nghị lực của Geriferry, mỗi khi bị sự kiên trì cần mẫn này của Geriferry làm cho khó chịu, nó sẽ gia tăng cường độ thiêu đốt linh hồn, làm cho ý thức Geriferry trở nên trống rỗng.
Hiển nhiên đây là điều Geriferry hi vọng nhìn thấy, bởi vì khi ý thức không còn tồn tại, hắn cũng không còn thấy bỏng.
Nhưng hôm nay lại không được, nhìn tấm thiếp mời lớn được thếp vàng do mẹ đưa cho, mặc dù Geriferry có đầy đủ lý do để từ chối nhưng hắn lại không làm vậy. Hoặc hắn cho rằng đã về kinh đô nửa tháng, hắn cũng nên ra ngoài hít thở không khí, để đám thiếu gia quý tộc kinh đô được gặp mình một lần, gặp gã điên cuồng dám đi tiểu trước cửa hoàng cung, dám sàm sỡ công chúa ngay giữa ban ngày ban mặt này, có lẽ cũng có thể điều hòa một chút tâm tình của hắn cũng như của bọn họ.
Xung quanh hoàng cung ở chính giữa, trong thành Ronage xây dựng hàng chục con phố và bốn khu phố. Khu vực phía nam gần chân núi Billious không thể nghi ngờ chính là khu phố xây dựng nhiều phủ viện nhất kinh đô. Nơi này cảnh sắc hài hòa, đông ấm hè mát, tất cả các con đường lớn nhỏ ở đây đều được lát bằng những khối diệu thạch, cộng thêm những cột đèn ma pháp tinh xảo ven đường, cách một trăm mét lại có một bức tượng anh hùng sử thi toàn thân mạ vàng và lực lượng canh phòng kinh đô không ngừng qua lại tuần tra. Tất cả đều cho thấy địa vị chủ nhân những ngôi nhà ở đây cao quý đến nhường nào.
Chiếc xe ngựa màu đen rẽ từ tuyến đường chính lát đá xanh ở cửa nam kinh đô sang con đường lát diệu thạch đen bóng như một tấm kính đen. Không còn có tiếng sàn sạt do bánh xe ma sát với mặt đường như vừa rồi, những cây phong cao lớn hai bên đường phố giống như những người khổng lồ đứng sừng sững. Từng cụm hoa dạ lý tươi đẹp trước cửa viện tỏa ra mùi hương thơm dịu mê người, so với cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, nơi này u tĩnh tựa như một thế ngoại đào nguyên.
Geriferry nghiêng người dựa vào chiếc sạp mềm trong xe ngựa, xoa xoa tấm thiếp mời trên tay. Sting Wall, chủ nhân của bữa tiệc lần này chính là con trai độc nhất của công tước Wall, người đứng đầu các văn thần đế quốc. Trong ấn tượng của Geriferry, gã Sting này thật sự là một ngoại tộc. Tuổi đã quá hai mươi mà vẫn chưa lấy vợ, hắn chẳng những học sâu biết rộng, vũ kỹ còn đạt tới kỵ sĩ cao cấp, có nghĩa là chỉ còn cách kỵ sĩ bạc trắng cấp mười có một bước ngắn, người này hoàn toàn là một thiên tài.
Nghe nói người nối nghiệp được gia tộc Wall xác định này vẫn thầm mến công chúa Kafiny, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Geriferry không thể không đến. Đây rõ ràng là dám cướp đồ ăn ngay trước miệng hùm, mấu chốt là Kafiny còn nắm giữ bí mật của Geriferry, nếu như nàng biết đối phương mời mà mình lại không hiện thân thì trời mới biết vị công chúa này có vạch trần hết bí mật của Geriferry hay không.
Xe ngựa qua một chỗ rẽ, sau khi dừng lại một lát trước cửa một tòa đại viện, Nallen đã thay bộ áo giáp màu đen bằng một một y phục hàng ngày màu xanh tiến lên đưa thiếp mời, sau đó xe ngựa chạy thẳng từ cổng vào trong phủ viện sâu hun hút. Trên đường đi có vô số đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo, có thể thấy được gia tộc Wall giàu có đến mức nào.
Trước cửa sảnh yến tiệc trang hoàng hoa lệ, Nallen dắt Geriferry từ trên xe ngựa xuống, xuyên qua một sảnh bên bày đầy rượu ngon và đồ ăn, đi tới chính sảnh nhưng lại bị hai hộ vệ của gia tộc Wall ngăn lại. Nallen gật đầu với Geriferry, ra hiệu thiếu gia chỉ có thể đi vào một mình còn hắn thì đứng chờ bên ngoài.
Đại sảnh yến tiệc được sáu chiếc đèn treo thủy tinh chiếu sáng như ban ngày. Trên mười hai cây cột chống trong đại sảnh treo đầy các loại phù điêu kim loại phức tạp, trên mái vòm đại sảnh có vẽ một bức tranh người cá đùa sóng trông rất sống động. Trên vách tường điêu khắc hoa văn tinh xảo, bốn phía có rất nhiều ngọn đèn tường bằng đồng.
Trong phòng, tiếng người huyên náo, tiếng chạm ly không ngừng, hàng loạt bàn dài bày đầy rượu ngon, hoa quả và đồ ăn nhẹ xinh xắn đặt chỉnh tề dọc theo vách tường, từng đám thanh niên quần áo lấp lánh tụ tập thành những nhóm nhỏ. Bất kể ngày thường ngang tàng như thế nào, lúc này trước mặt hầu như tất cả mọi người đẹp của xã hội thượng tầng kinh đô, đám đàn ông đều khoác lên người lớp vỏ ngụy trang thanh nhã ung dung, ánh mắt không còn sắc dục và tham lam như trước, thay vào đó là vẻ chăm chú và thân thiện hơi giả tạo.
Còn các cô gái xinh đẹp thì mặc bộ lễ phục dạ hội có thể lộ rõ vẻ đẹp đẽ và gợi cảm