Hình như thần thời gian Chronos chỉ khẽ động đầu ngón tay, đại lục Thương Mang đã chuyển từ giữa hè sang giữa thu.
Theo làn gió thu hơi se lạnh, từng chiếc lá cây tuyết phong màu vàng nâu xoay vòng bay xuống phố lớn ngõ nhỏ trong thành Ronage. Vẻ phồn hoa trên phố bắt đầu phai màu vì sự hiu quạnh của mùa thu, gương mặt cười tươi suốt cả một mùa hè của các thương nhân cũng bình tĩnh lại, nhìn những chiếc lá cây thỉnh thoảng lại bay từ trên nóc nhà xuống, hình như trong mắt cũng có một loại phiền muộn lẽ ra chỉ thuộc về thi nhân.
Trên thế giới này luôn có rất nhiều thứ làm mọi người khó hiểu, chẳng hạn như xuân hạ thu đông luân phiên, lại chẳng hạn như con mắt trong cơ thể Geriferry đó.
Ở phía tây bắc trên đại lục Thương Mang, một vùng hoang vu giữa nơi khởi điểm của dãy núi Arques và cánh đồng tuyết phía bắc có trên mười triệu Orc sinh sống. Hàng năm sau khi vào mùa thu đều sẽ có một đội quân Orc số lượng khoảng hai trăm ngàn lướt qua miệng núi Stia quanh năm cuồng phong gào thét, theo hẻm núi Diack dưới chân dãy núi Arques tiến về phương nam, tiến vào bụng đất nước của loài người cướp đoạt các loại lương thực quần áo cần dùng cho mùa đông.
Từ cửa núi Stia đến hẻm núi Diack có một khu vực hẹp dài với diện tích trên một trăm cây số vuông không thuộc về bất cứ đế quốc hoặc công quốc loài người nào. Trong hẻm núi Diack đứng sừng sững một pháo đài nguy nga, đó là thành phố Diack, trăm họ bình dân trên đại lục Thương Mang quen gọi là pháo đài của các vị thần. Trong lời kể của các nhà thơ lang thang, pháo đài Diack luôn được miêu tả là một tòa thành vĩnh viễn không thất thủ, còn các ma pháp sư và võ giả trên đại lục thì gọi thành Diack là thành phố hiền giả, bởi vì nơi này có học viện ma pháp và vũ kĩ đứng đầu đại lục, đồng thời cũng là nơi người mạnh tụ tập.
Trong khe núi, pháo đài các thần bóp nghẹt con đường về nam của đám Orc, năm nào đám người thú cũng cố gắng công phá nó, nhưng lần nào cũng trở về vô ích, bỏ lại mấy vạn xác người thú. Chúng chỉ có thể thông qua các con đường khác để cướp đoạt đồ ăn với số lượng không nhiều ở các khu vực rìa liên minh thần thánh, gắng gượng sống qua mùa đông lâu dài.
Hàng năm vừa vào mùa thu là lại có vô số người từ các nơi trên đại lục chạy tới chi viện cho chiến dịch thu đông của pháo đài các vị thần, có các võ sĩ bình dân mặc quần áo thông thường và gương mặt phong trần, có kỵ sĩ quý tộc khoác áo giáp sáng lòa cưỡi ngựa to khỏe, còn có những ma pháp sư ngồi xe ngựa với thân thể yếu ớt nhưng lại có sức sát thương mạnh mẽ. Nhưng bất kể là ai, vừa tiến vào cửa thành pháo đài các vị thần là chỉ còn có một danh hiệu: Thị dân danh dự Diack. Ở đây hết thảy đều bình đẳng, chỉ trừ người quyết sách cao nhất của thành phố.
Hôm nay, một chiếc xe ngựa đen sì kín không kẽ hở được sự bảo vệ của hai trăm kiếm sĩ Minh Nguyệt và mười tên pháp sư Hàn Tinh, đi từ phủ thành chủ xuyên qua đường cái chất đầy máy bắn đá chạy ra cửa thành phía nam đúc bằng đồng thau, chạy thẳng về phía nam trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người.
Đúng vậy, kinh ngạc! Bởi vì không ít người đều biết người kỵ sĩ trung niên cưỡi ngựa đi đầu với vẻ mặt uy nghiêm kia là một cường giả thánh vực, một trong bốn đại thành chủ của thành Diack, thủ lĩnh kiếm sĩ Minh Nguyệt, kiếm thánh Pulver, có danh xưng "người đuổi sao".
Trong thời gian đại chiến sắp đến, trong lúc vô số người máu nóng từ các nơi đến đây tiếp viện, sức mạnh trung kiên trong cuộc chiến công thủ pháo đài các thần là Pulver lại phải rời thành mà đi. Hơn nữa xem điệu bộ này không phải mười ngày nửa tháng là có thể về, điều này thật sự làm mọi người không hiểu.
Cũng tương tự như ở đây, ven bờ biển Cầm Luân ở phía nam liên minh thần thánh, dãy núi Arques nguy nga đi đến đây đã dần thoai thoải nhưng cuối cùng vẫn kéo dài đến biển Cầm Luân xanh biếc, nơi giao hội giữa liên minh thần thánh và vùng đất đen tối có một bán đảo với chiều dài vượt qua một trăm cây số. Nếu như bao quát từ không trung, ngươi sẽ phát hiện bán đảo này giống như là một chiếc răng nanh của loài thú. Càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi là nước biển trong vòng một cây số xung quanh bán đảo này đều là màu đỏ sậm. Cho nên bán đảo này được người đời nhất trí gọi là bán đảo răng vượn.
Trên bán đảo răng vượn cây cối tươi tốt, hang động rậm rạp, bên trong hang động sống vô số cự thú hung ác, vẫn bị người đời coi là cấm địa. Ngay cả những người mạnh thượng đỉnh trên đại lục cũng không dám tùy tiện đi đến nơi này, bởi vì nơi này vẫn thánh địa của mười ba bộ lạc huyết tộc, vương giả vĩnh viễn của đêm tối.
Thời gian này đám huyết tộc lưu thủ trên đảo thay đổi bản sắc thanh nhã và yên lặng trước kia. Mỗi khi màn đêm buông xuống, từng đôi cánh dơi to lớn của huyết tộc hầu như che khuất ánh trăng mờ sáng trên bầu trời, giống như một đám chim khổng lồ màu đen tới tấp bay về trung ương liên minh thần thánh ở hướng bắc.
Bất kể là người Diack từ phương bắc xuống hay là huyết tộc từ phía nam lên, sau khi bôn ba trăm núi ngàn sông, mục tiêu của bọn họ chỉ có một địa phương, thành Ronage, thủ đô của đế quốc Menied.
Khi bọn họ vừa tiến vào biên giới đế quốc Menied, thông tin về chuyến viếng thăm đột xuất của các vị khách không mời này đã lập tức được đưa về thành Ronage bằng các kiểu truyền tin bằng ma pháp. Hai tổ chức lớn nhất nằm ở hai đầu nam bắc đại lục đột nhiên phái người về nam, tiến quân thẳng tới thành Ronage, rốt cục bọn họ muốn làm gì?
Vừa đi ra khỏi bóng tối sợ hãi do bốn ngàn hắc kỵ lạnh lùng đao thương san sát trên quảng trường Vườn Hồng mang đến, sau khi nghe tin này người dân Ronage lại rơi vào hoang mang, cảm giác đè nén nặng nề như khúc nhạc dạo trước khi mưa gió kéo đến.
Trung tâm triều đình bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao, lập tức phái đại thần lễ nghĩa dẫn đội ngũ đi nghênh đón các vị khách phía bắc vốn lúc này không nên đến thăm nhất nghi thức cbằng ao nhất. Còn đối với đám khách dị đoan huyết tộc phía nam đêm đi ngày nghỉ rõ ràng không có ý tốt kia, ngoài điều động các đoàn kị sĩ gần đây tới tăng cường phòng ngự ở kinh đô, đồng thời còn liên hợp với đại giáo đường trung ương đế quốc cùng liên danh cầu viện tổng bộ Giáo đình thần thánh, hi vọng Giáo đình lập tức phái một đoàn kỵ sĩ thần thánh có sức mạnh hùng hậu đến đây trợ giúp.
Đương nhiên đối với một thiếu gia ngu ngốc không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ nhất tâm luyện tập đâm tia nước như Geriferry thì những việc lớn làm hoảng sợ lòng người kinh đô đế quốc này không khiến hắn thấy hứng thú, hoặc nói hắn hoàn toàn không muốn phí tâm tư suy nghĩ về việc này.
Trải qua gần mấy tháng cố gắng, Geriferry miễn cưỡng có thể đâm ra hai trăm thương trong một canh giờ mà mũi thương không bị ướt, cách tiêu chuẩn một ngàn thương một canh giờ lão Khuê Nô yêu cầu còn quá mức xa xôi, thậm chí trong lòng hắn còn âm thầm nghi ngờ lão Khuê Nô đã khuếch đại yêu cầu. Đương