- Mới đó đã hai năm rồi nhỉ, Sting?- Rogue nhìn lên bầu trời, khẽ hỏi Sting.
- Ừ, hai năm. Nhắc lại mới thấy, tớ cảm thấy thật trống trải.
- Chịu thôi, biết làm sao?- Gray ở bên cạnh cũng góp lời vào.
Natsu thở dài. Anh cũng chỉ có thể im lặng cho qua. Chợt, một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của họ.
- Lũ kia, đi làm nhiệm vụ ngay, không có thời gian để thẫn thờ đâu.- Zeref càu nhàu lên tiếng.
Sau Đại hội phép thuật năm đó, có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Lucy đột ngột biến mất khỏi thế giới này vẫn luôn là vết thương lớn nhất trong lòng họ, và tất cả các pháp sư trên thế giới. Về phần Lisanna, cô ta đương nhiên không thể trốn tránh được trách nhiệm trong cái chết của Lucy. Cô ta vì không chịu được sự khinh bỉ của toàn người dân Fiore dành cho mình mà tìm đến cái chết.
Đáng buồn thay, cái chết của cô ta không được suông sẻ theo ý muốn.
Cô ta vốn định nhảy vực tự sát, nhưng nào ngờ lại chọn đúng khu vực nơi có một băng nhóm tội phạm đang hoành hành. Chúng tình cờ phát hiện ra cô ta đang chuẩn bị nhảy. Không biết chúng có tình người hay không mà lại bắt dữ Lisanna lại làm nô lệ cho chúng.
À, nếu bạn hỏi là nô lệ gì thì tôi cũng nói thẳng luôn. Ý của tôi là....Nô lệ tình dục.
Nghe có vẻ kinh tởm đấy, nhưng mà đó là sự thật. Sau khi đã thỏa mãn được với trò thú tính của mình. Băng nhóm tội phạm đã không nương tay mà quẳng luôn cô ta xuống vực thẳm, hiện không còn thấy xác.
Fairy Tail thì đã ngộ ra sai lầm của mình, nhưng cũng không thể nào sửa chữa được nữa. Bây giờ, dù đi đến đâu, đôi khi họ vẫn phải nghe thấy lời bàn tán xôn xao của công chúng. Nhóm Erza, Wendy và Lôi Thần tách ra khỏi Fairy Tail mà gia nhập các hội ma pháp khác.
Còn về những nam chính của chúng ta. Ý tôi ám chỉ ở đây là Sting Eucliffe, Rogue Cheney, Gray Fullbuster và Natsu Dragneel - Đã đồng loạt rời hội Fairy Tail và Sabertooth để gia nhập một hội khác.
Hội phép thuật mà Lucy đã cùng sáng lập cùng Zeref Dragneel - Amnesia Memory.
Châm ngôn của hội này chỉ có một điều, ấy là:
" Rũ bỏ hết quá khứ, một mực tiến về tương lai."
Amnesia là lãng quên. Memory là kí ức.
Một kí ức mãi mãi được chôn sâu thẳm trong trái tim họ....
~.~
Amnesia Memory đã được hội đồng phép thuật khai duyệt làm chính hội, nhưng 5 người bọn họ vẫn đứng tên là Hội độc lập. Đơn giản, có lẽ họ vẫn còn muốn lưu giữ một chút kỉ niệm cho mình.
Ngày ngày, họ cứ nhận nhiệm vụ rồi đi làm như một cỗ máy, hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác. Họ chỉ đơn thuần không muốn ngồi yên một chỗ mà nhớ nhung. Bởi... Nhớ nhung có làm được gì?
Chỉ có khi vùi đầu vào công việc, họ mới có thể che lấp đi hình bóng của thân ảnh đấy.
~.~
Chiếc váy trắng tha thướt ôm nhẹ lấy thân ảnh mềm mại. Tiếng bước chân chạy không ngừng trong mưa. Trên tay cô gái ấy ôm chặt hai bó hoa trắng. Tiếng mưa rơi không ngừng chạm vào bờ vai trắng nõn ấy.
- Đáng ghét, sao lại mưa cơ chứ?
Tiếng than thở khẽ vang nhẹ lên như tiếng chuông rung. Thiếu nữ nắm chặt chiếc ô, nhanh chóng lướt qua dòng người hỗn độn.
Chợt, cô dừng chân, ngước mắt nhìn lên bầu trời. Cười nhẹ, cô lại bước tiếp.
Thiếu nữ ấy cũng
" Có những lúc đôi ta đi lướt qua nhau trên dòng người tấp nập. Lướt qua nhau vô định. Khi nhận ra, thì mới thấy đôi ta đã đi qua nhau tự bao giờ..."
Mưa ngưng, trời lại xanh.
Trái tim vỡ nát, rồi cũng sẽ có người giúp bạn gắn lại.
Quá khứ tuy là một màu đen. Nhưng tương lai sẽ là do bạn vẽ ra.
Dù còn hằn lại những vết sẹo, nhưng bạn vẫn phải tiếp tục đứng dậy.
- Tiếp tục cuộc hành trình thôi, mấy đứa.- Zeref ra lệnh.
- Rõ, thưa Master.- Rogue, Sting, Gray và Natsu đồng loạt trả lời.
Thiếu nữ giật mình, khẽ ngoảnh mặt nhìn họ, đôi môi nhếch lên mỉm cười thú vị.
" Trông ngố thật đấy. Họ là ai vậy ta? "
Mái tóc vàng khẽ bay trong gió, hương thơm Vanilla làm nhẹ lòng người.
Ánh mắt Caramel tan chảy trong nắng.
" Thời gian không bao giờ hết. Chỉ có điểm khởi đầu."
" Kết thúc là khởi đầu mới. Chỉ là, bạn có nhận ra nó hay không thôi. "
" Chúc em hạnh phúc ở nơi nào đó, Lucy Heartfilia. Dù có chuyện gì xảy ra, bọn anh sẽ mãi yêu em. "
" Gửi đến những ai ở kí ức của tôi, hi vọng, mọi người sẽ có một cuộc sống thật tốt. Xin hãy nhớ rằng, ở đâu đó trên thế giới này, vẫn còn một người không có kí ức vẫn âm thầm chúc phúc cho mọi người. "
Những cánh hoa trắng muốt bị gió thổi tung lên trời. Người con gái nhíu mày nhìn theo.
Bầu trời trở nên xanh thẳm, không một gợn mây. Thiếu nữ tóc vàng cười hiền hoà.
5 người con trai ở một nơi nào đó cũng nhìn lên bầu trời ấy.
Cả 6 người, dù không có mối liên kết, cũng cùng nhau hướng tay lên bầu trời mà hét to.
" GỬI ĐẾN QUÁ KHỨ NHỮNG ĐAU BUỒN. TA CÙNG HƯỚNG VỀ TƯƠNG LAI. "
Ngày hôm ấy, bầu trời rực rỡ một màu nắng dịu nhẹ.