Mưa xối xả, từng giọt từng giọt nặng trĩu rơi xuống thân hình của hai người, đứng yên lặng trong Domus Flau.
Natsu nhìn Lucy không rời mắt. Tất cả đều tựa hư vô trong lòng anh.
Anh đã từng là kẻ ngốc, nhưng giờ anh hoàn toàn hiểu được điều Lucy muốn nói.
Cô ấy hẳn đã nhớ ra chuyện của hai năm trước. Nhớ đến sự ruồng rẫy mà anh dành cho cô.
Natsu đã từng luôn cho rằng mình đúng, nhưng trước giờ anh luôn luôn là người sai.
Anh tưởng anh là con người mạnh mẽ, nhưng thật ra, anh lại là kẻ hèn hạ nhất trên đời.
Tâm trí anh không đủ mạnh, không đủ để đánh bại mị dược của Lisanna. Anh đã mù quáng nghe theo lời cô ấy, tin tưởng vào một lời dối trá trắng trợn.
Để rồi, chính tay anh làm tổn thương người con gái mà anh trân quý nhất, người đáng lẽ ra xứng đáng với một tình yêu và sự tin tưởng chân thành.
Khi Lucy nói ra sự thật, anh thừa nhận rằng mình sai, mình không có tư cách để theo đuổi cô ấy nữa.
Nhưng trái tim anh lại phản chủ, nhất nhất cứng đầu lần theo dấu vết của cô.
Đó là lý do anh gia nhập vào Amnesia Memory. Để có thể tìm lại cô.
Nhưng giờ, anh chợt nhận ra Lucy xứng đáng với tình cảm chân thành hơn, nhiều hơn tình cảm anh dành cho cô. Lucy hận anh, đó là đương nhiên. Anh không thể phủ nhận điều này.
Nhưng anh vẫn níu giữ một chút hi vọng, rằng cô đã từng yêu anh.
Natsu nhìn Lucy không rời. Anh tiến đến chỗ cô, trong khi bản thân Lucy vẫn còn bất động. Anh đặt tay lên vai cô, âm giọng nhỏ đến mức tựa như sắp vỡ.
- Anh xin lỗi, Lucy. Anh không xứng đáng với em.
Nói xong, anh biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Lucy bất động dưới trời mưa, cô sụp xuống, ngồi lên một chiếc ghế trên khán đài.
Natsu đã trưởng thành, cô tin anh ấy sẽ không làm điều gì dại dột.
Cô và anh khi đó vẫn là những người trẻ tuổi, chả thể nào suy đoán được về tương lai. Thậm chí, cả tình cảm bản thân, họ còn không dám nói cho đối phương, để rồi lại tự tổn thương nhau, đến mức không thể quay đầu lại.
Tình cảm của hai người khi ấy là chân thành, là đẹp đẽ nhất.
Tuy nhiên, trên đời này lại có vô cùng nhiều rào cản, hại bọn họ không thể tiến đến bên nhau. Một người thì mù quáng, kẻ thì bị đẩy vào hận thù.
Đã chả thể nào quay lại được nữa...
Nước mắt rơi xuống. Nhưng không phải chỉ của một người.
Lucy ngẩng mặt lên trên trời. Mưa tạnh tự bao giờ cô cũng chả hay. Lucy dụi mắt, xong bản thân cảm thấy trong túi có cái gì đó.
Cô lôi từ trong túi váy ra một chiếc hộp nhỏ, chắc mẩn là do Natsu thả vào.
Trong lòng vẫn còn chút ngập ngừng, cô mở chiếc hộp ra.
Không phải bất cứ điều gì cô cũng có thể tính đến, lại cành không nghĩ đến việc Natsu càng ngày càng suy tư.
Lucy yên ắng một hồi, xong nhanh chóng rời khỏi Domus Flau. Trên đường về, cô cố tình rẽ qua bến cảnh, dù nó cách nhà trọ rất xa.
Mặt trời nhanh chóng trở thành sắc rực đỏ của hoàng hôn. Nụ cười của Lucy chợt trở nên cô đơn đến lạ.
- Cảm ơn anh, Natsu.
Cô thả chiếc hộp xuống dưới biển sâu. Chôn vùi đi một thứ tình cảm đã vào dĩ vãng.
Thanh xuân của em có anh. Đó là thanh xuân đẹp nhất. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện, vì đã là một phần của kí ức em.
Natsu, em vẫn chưa thể hoàn thành được kí ức của mình. Nhưng em vẫn biết được...
Em đã từng yêu anh. Từng yêu rất rất nhiều.
Nếu có thể quay lại từ đầu, em vẫn sẽ yêu anh, như những ngày xưa.
Nhưng sẽ chả còn xuất hiện một Natsu và Lucy kề vai sát cánh bên nhau nữa.
~•~
Sting nhìn bầu trời mưa, trong lòng cậu lại nhớ về thời gian hai năm trước. Ngày Lucy đến với Sabertooth cũng là một ngày mưa.
Anh không giống như Natsu hay Zeref, yêu Lucy một cách tha thiết do họ gần nhau.
Anh với Lucy chính là nhất kiến chung tình. Mà tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, người ta gọi đó là thiên mệnh, là tình kiếp.
Anh là người biết rõ tình cảm của mọi người dành cho Lucy nhất. Cô ấy là một cô gái tốt.
Zeref chính là đồng cảm với cô, vì thế họ bên nhau suốt một năm, trải qua bao nhiêu luyện tập khắc khe để trở lại báo thù Fairy Tail.
Mà Natsu lại là kẻ khờ khạo, bị lợi dụng. Anh ta vừa đáng thương, lại vừa đáng hận. Khổ nỗi, tình yêu của anh ấy dành cho Lucy quá lớn.
Gray Fullbuster, phải nói cậu ta là kẻ ít nói nhất. Nhưng mà, nói về tình cảm dành cho Lucy, thì anh ấy lại mang thứ tình cảm khó nói nhất. Một tình yêu thầm lặng, đơn phương đến mức đớn đau.
Rogue là bạn chí cốt của anh. Cậu ấy giống anh, hoàn toàn bị tình yêu sét đánh. Nhưng cậu ấy là một kẻ ấm áp, chân thành. Dù là yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì vẫn là một lòng một dạ hướng về người đó.
Sting thở dài ngao ngán khi thấy trời đã tanh. Toan bước ra khỏi nơi trú mưa, anh gặp một thân ảnh quen thuộc.
- Lucy?
Cô quay đầu nhìn. Là Sting. Cô mỉm cười, nói:
- Lâu rồi không gặp anh. Anh vẫn khoẻ chứ.
- Ừ. Anh vẫn ổn. Còn em?
- Tốt lắm, anh không cần lo.
Không biết tại sao cả hai đều cảm thấy có chút gượng gạo. Lucy miễn cưỡng lên tiếng.
- Sting, anh có rảnh không? Mình đi dạo loanh quanh nhé?
Sting hiển nhiên đồng ý, cùng cô dạo chơi quanh Crocus.