Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Cái gọi là lợi dụng sơ hở


trước sau

Thanh đế lại uống một ngụm trà, lại ăn miếng điểm tâm.

.

.

.

Khi Trác Phồn tỉnh lại, gió tuyết đã ngừng rơi.

Hắn mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy có một người đàn ông đang ngồi bên giường. Người ấy đang lẳng lặng đọc sách, nghe thấy động tĩnh thì nhìn về phía y, hờ hững mỉm cười: “Ngươi tỉnh rồi?”

“… Văn vương?” Khi thấy rõ hắn là ai, dưới sự kinh hãi, Trác Phồn lập tức đứng dậy hành lễ, lại bị hắn ấn xuống nằm lại.

“Ngươi còn đang bệnh, không cần hành lễ.” Bàn tay ấm áp của Ôn Mộ Ngôn đặt lên trán y: “Bổn vương đã mời Thái y đến xem. Thái y nói ngươi nhiễm phong hàn, may là đã hạ sốt, đợi lát nữa uống hết thuốc rồi hẵng ngủ tiếp.”

Trác Phồn mở to mắt nhìn hắn, ngơ ngác nói cảm ơn.

***

Y biết đến vị Văn vương này cũng trong khoảng thời gian y bắt đầu thất sủng. Đó là khi trưởng thế tử Ôn Mộ Ngôn vào kinh diện thánh, Thanh đế sắc phong tước vị Văn vương, lại mời hắn ở lại trong cung một thời gian. Y và hắn đã từng gặp mặt vài lần trên triều, không biết vì sao mà dường như hắn rất có hảo cảm với y.

Khi đó y còn một lòng dồn vào Thanh đế, bất luận là đối với bạn bè là Thiệu Trạch hay Văn vương lấy lòng đều hoàn toàn không nhìn đến. Nay đã hoàn toàn nhận ra Thanh đế bạc tình, những tình cảm ấy bỗng đáng quý như hòn than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giá rét.

“Vừa rồi, Nhàn Phúc có đến thăm ngươi.” Ôn Mộ Ngôn quay lại ghế ngồi vào chỗ của mình, lại cầm lấy quyển sách kia lên, làm như lơ đãng nói ra một câu như vậy.

Trác Phồn cười khổ: “Không ngờ lại làm kinh động tới Nhàn công công…”

Ánh mắt hững hờ của Ôn Mộ Ngôn mặc dù dừng lại trên trang sách, nhưng tâm tư lại không biết đã bay tới chỗ nào. Hồi lâu sau, hắn lại lên tiếng: “Là bệ hạ đặc biệt phái người tới thăm ngươi.”

Nghe thấy câu này, Trác Phồn cả người cứng đờ, cúi đầu ngồi trên giường, vô cùng châm biếm mà nói: “Bệ hạ trong lúc ân ái với tân sủng mà vẫn nhớ đến sống chết của vi thần, vi thần có nên cảm tạ hoàng ân mênh mông hay không?”

Văn vương đặt sách xuống, điềm đạm lắc đầu: “Lời này truyền đi, bị kẻ có lòng nghe thấy rồi đồn đãi lung tung cũng không hay.”

Trác Phồn gập hai chân ôm lấy đầu gối, quật cường nói: “Để họ nghe thấy càng tốt, để họ chê cười ta càng tốt! Dù sao thì ta cũng đúng là thằng ngốc!”

Y vùi đầu sâu vào trong cánh tay, không hề chú ý đến vẻ mặt của Văn vương, chỉ cảm thấy một lúc sau, có một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vào sau lưng mình, từ trên cao truyền xuống giọng nói từ tính dễ nghe của đối phương: “Ngẩng đầu lên, ngươi sẽ phát hiện trong thiên hạ này còn có người khác đáng để ngươi yêu.”

Những lời này nói ra vô cùng chậm rãi, rất chậm, có lẽ Văn vương cũng phải lấy dũng khí lắm mới nói ra thành lời. Trác Phồn ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt tuấn lãng của hắn, lập tức chân tay luống cuống đứng lên: “Vương… Vương gia, ta…”

“Không cần nhiều lời.” Ôn Mộ Ngôn rút tay lại cực nhanh: “Nếu ngươi có chuyện gì khó xử, cứ việc tới tìm ta.”

“Vương gia thứ tội! Hạ quan xin được cáo lui trước!” Trác Phồn nhẹ nhàng thở ra, cũng không để ý đến cơ thể còn yếu vừa hạ sốt, lủi ra ngoài cửa như muốn chạy trốn.

Chẳng biết tại sao, những chỗ bị Văn vương chạm qua như bị một ngọn lửa thiêu đốt, trái tim cũng đập thình thịch.

***

Trở về Trác phủ, Trác Phồn vẫn còn ngơ ngẩn cả người, thiếu chút nữa đâm sầm vào người bạn tốt đã chờ hắn lâu ngày – Thiệu Trạch.

Thiệu Trạch có bề ngoài bình thường, dáng người hơi mập, cũng không cao lớn cho lắm, nhiều nhất có thể gọi là khỏe mạnh. Gã có gương mặt chữ quốc, luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng nhiều năm qua Thiệu Trạch vẫn chân thành với y, cũng thật sự rất tốt với y.

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói huynh ngủ lại phủ Văn vương một đêm?” Thiệu Trạch bắt được cánh tay Trác Phồn, vẻ mặt không ngờ đến.

Tuy rằng khẩu khí nghiêm khắc, nhưng Trác Phồn vẫn nghe ra trong đó giấu giếm sự quan tâm. Y gật đầu cười khổ: “Đêm qua ngấm chút mưa tuyết, hình như nhiễm phong hàn rồi té xỉu. Văn vương đi qua đã cứu ta, hôm nay ta tỉnh lại thấy mình đang ở trong phủ của ngài.”

“Cái gì? Bây giờ huynh còn khó chịu không?”

Nói xong, Thiệu Trạch làm bộ muốn sờ lên trán y. Trác Phồn vội vàng né tránh: “Ta khỏe hơn nhiều rồi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe hẳn.”

Yên lặng thu tay lại, Thiệu Trạch cũng không tỏ vẻ buồn bực, khôi phục dáng vẻ nhíu mày thuyết giáo như bình thường, trầm tư một lát mới mở miệng: “Hôm nay lâm triều, Văn vương đã xin nghỉ giúp huynh, phản ứng của bệ hạ có chút tế nhị. Nghe nói sau khi hạ triều, bệ hạ liền sai Nhàn công công đến chỗ Văn vương thăm huynh, mà huynh lại ngủ một đêm ở chỗ Văn vương… Trong cung đều truyền ra mấy lời khó nghe, nếu huynh nghe thấy gì thì cũng đừng để trong lòng. Huynh cũng biết Hoàng hậu nương nương vẫn coi huynh như cái gai trong mắt. Tin đồn trong hậu cung, không biết chừng do Hoàng hậu đứng sau tung tin muốn làm khó dễ huynh đó.”

Thấy y không phản ứng, Thiệu Trạch tiếp tục cố gắng khuyên bảo: “Trước nay bên người Thánh thượng đều không thiếu mỹ nhân, nay huynh cũng đã thấy, trước kia ta đã nói huynh đừng dây dưa với vị ấy mà. Huynh đường đường là kim khoa Trạng nguyên, hà tất phải giống hậu cung…”

Nói tới đây gã đột nhiên dừng lại, Trác Phồn cười thảm thiết, nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc: “Huynh nói đúng, ta đường đường là kim khoa Trạng nguyên, cũng phải ngông nghênh chứ! Dựa vào cái gì mà phải xu nịnh cho hắn làm nhục. Ta đối với hắn là một tấm lòng thành, hắn không nhìn thấy. Con người bạc tình bạc nghĩa như hắn, ta sẽ không bao giờ… không bao giờ… vì hắn mà đau lòng nữa!”

“Đúng! Rốt cuộc thì huynh cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, không uổng công cái “mặt đen [24]” này của ta, nghĩ thông suốt là tốt rồi!” Thiệu Trạch dưới sự kích động, nắm lấy tay Trác Phồn. Thấy y chỉ đỏ mặt, không tránh né mình giống như trước thì càng thêm cao hứng, hưng phấn mà giảm thấp giọng: “Trác Phồn, ta và huynh cùng trường nhiều năm, huynh hẳn là hiểu được tấm lòng của ta đối với huynh, tuyệt đối không kém bất luận kẻ nào, ta…”

[24] Mặt đen (Hắc kiểm): Chỉ mặt Bao Công, chỉ những người trung thành chính trực, thiết diện vô tư; hoặc để chỉ những nhân vật lỗ mãng. Điển hình cho người “mặt đen” là Bao Chửng và Trương Phi.

Nhìn gương mặt chữ quốc ngay ngắn của đối phương lộ ra vẻ hớn hở tươi rói hiếm gặp, Trác Phồn hoảng sợ. Cũng không biết vì sao, trong lòng y bỗng hiện lên dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn của Văn vương, vội vàng rút tay về, bối rối xin lỗi: “Thiệu Trạch, ta biết huynh tốt với ta, ta cũng rất cảm kích huynh. Nhưng ta vẫn chỉ coi huynh như người bạn tri kỷ, không có ý gì khác, sau này cũng sẽ không có!”

Thiệu Trạch sửng sốt, vẻ mặt thoáng có chút mất tự nhiên. Gã cười khổ một cái, ra vẻ vô tình thả tay xuống, nói: “Kỳ thật ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không có ý gì khác. Ha ha, huynh cũng đừng để ý, quên đi.”

Trác Phồn nhẹ nhàng thở ra, thử dò hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn tốt như trước, phải không?”

Tuy rằng trong lòng vô cùng buồn khổ sau khi bị lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng Thiệu Trạch vẫn cố gắng gật đầu đồng ý: “Đương nhiên.”

Nghĩ đến chuyện hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, thời gian mình thầm mến Trác Phồn đến nay cũng đã gần mười năm, đáng tiếc Trác Phồn chưa bao giờ thích mình. Haiz, điều này cũng không thể trách Trác Phồn, dù mình có thương y đến đâu cũng không thể cưỡng cầu đối phương đáp lại. Chỉ cần mình được gần y, nhìn y sống những ngày hạnh phúc là đã thỏa mãn rồi.

Nhưng thế sự khó liệu, Trác Phồn lại nhất kiến chung tình với đế vương vô tình! Ghê tởm hơn, Thanh đế lại coi thường tấm chân tình của Trác Phồn! Sau khi đùa bỡn tình cảm của y thì lạnh nhạt đẩy y sang một bên!

Trác Phồn chính là cả thiên hạ mà gã ấp trong lòng bàn tay!

Hiến cả thể xác và tinh thần cho kẻ phụ bạc kia, rồi lại phải chịu sự đối đãi như thế?! Thanh đế đúng là đồ cặn bã!

Trác Phồn của gã vốn nên là một đóa hoa trên núi, cao quý lãnh diễm. Y thiện lương như vậy, si tình như vậy, tốt đẹp như vậy, được người như vậy yêu là chuyện may mắn cỡ nào! Gã bạc tình kia đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc. May là bây giờ Trác Phồn đã hoàn toàn chết tâm với Thanh đế. Phải để Thanh đế biết rằng hắn đã đánh mất người như thế, khiến hắn hối hận cả đời!

Trong lòng Thiệu Trạch quay cuồng những suy nghĩ đó, giấu đi sự mê luyến sâu thẳm trong mắt, dõi theo Trác Phồn cho đến khi bóng dáng y biến mất sau cánh cửa, gã mới xoay người rời đi.

***

Trác Phồn không ngờ cùng lắm chỉ phát sốt một đêm lại biến thành như vậy. Trong đầu y liên tiếp tái hiện dáng vẻ của Thanh đế và Văn vương. Y sắc mặt tái nhợt, lắc lắc đầu, hoàn toàn không chú ý đến những tâm tư của Thiệu Trạch ở đằng sau, đi thẳng vào phòng rồi ngã vật xuống giường, nghiêng đầu mê man.

Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, y thấy mình như đang đặt trong một căn phòng màu trắng, trước mặt là chiếc giường màu trắng, trên giường có một người đàn ông mặt lạnh như băng, gương mặt giống Thanh đế như đúc.

Đây là một người chết.

Dường như Trác Phồn nghe thấy mình gào lên với người chết này. Nơi nào đang vang lên những âm thanh “Lòng ta như tro tàn, ngươi lại đuổi theo ta”? “Quỳ xuống cho ta, rơi lệ, chắn đạn”? “Tràn ngập tình yêu cưỡng chế giữ lấy”?!

Ngươi mau tỉnh lại! Tuy rằng ta không yêu ngươi, nhưng ngươi không thể không yêu ta! Tuy rằng ta giẫm đạp ngươi, ngươi cũng phải lập tức hối hận, lúc nào cũng giữ ta ở trong lòng!

Cho dù ngươi là cặn bã, ta một phen kháng cự, nhưng vẫn sẽ lòng dạ mênh mông, miễn cưỡng tha thứ cho ngươi!

Tuyệt đối là vì bị ngươi cuốn lấy không dứt, đòi sống đòi chết, chứ tuyệt đối không phải vì ngươi là si tình trung khuyển “cao phú suất [25]” mới tha thứ cho ngươi!

[25] Cao phú suất: Ngôn ngữ mạng TQ, nghĩa là “cao giàu đẹp trai”, đối ngược với “cùng ải tha” tức “nghèo lùn xấu xí”, hình dung một người đàn ông mà dáng người, tiền bạc, tướng mạo đều hoàn mỹ không một thiếu sót.

Sao ngươi lại có thể chết được?! Ngươi mà chết thì ai sẽ tranh đấu gay gắt, tranh giành tình nhân với các lốp xe 1 2 3 để ta thầm vui chứ?

Kịch bản không phải như vậy!

Y cảm thấy mình rất tức giận, vô cùng tức giận, sau đó y tức chết.

Cảnh tượng trong mộng hòa với tiếng la rõ ràng một cách bất thường. Nhưng đợi khi Trác Phồn tỉnh lại, y không nhớ ra chút gì nữa, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, huyệt Thái Dương giật lên liên hồi.

Một gia đinh ở ngoài cửa cúi đầu khom lưng chạy vào: “Lão gia lão gia, ngài tỉnh rồi. Trong cung có người tới truyền ngài tiến cung!”

“… Người trong cung đến?” Sắc mặt Trác Phồn đổi màu xám trắng, thì thào lặp lại, rồi cười lạnh nói: “Chẳng lẽ bệ hạ sai người đến?”

Gã gia đinh gật đầu cực nhanh: “Đúng vậy đúng vậy. Hơn nữa còn là Nhàn Phúc công công tự mình đến! Đây chính là vinh hạnh lớn lao…”

“Ta không đi!” Trác Phồn nặng nề nằm
xuống giường, lật người xoay lưng về phía gã, khẩu khí như đinh đóng cột: “Ta không phải con chó hắn gọi là đến xua là đi. Ngươi đi nói lại với Nhàn Phúc công công là ta nhiễm phong hàn, không thể xuống giường, phiền công công thay ta nhận lỗi với Hoàng thượng.”

“Hả? Lão gia, chuyện này… Ôi lão gia, xin ngài thương xót! Ngộ nhỡ Hoàng thượng tức giận thì phải làm sao bây giờ?” Gã gia đinh đi lòng vòng vài lượt, quỳ xuống đất cuống quýt dập đầu, hi vọng Thị lang lão gia hồi tâm chuyển ý.

Nhưng người nằm trên giường hồi lâu mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, sợ là đã quyết tâm…

Đang lúc gã hết đường xoay xở, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng náo động ồn ào. Gã vội vàng chạy ra cửa, không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình: “Hoàng… Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Văn vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Tại cổng chính, hai người đàn ông được vài tên thị vệ dáng người cường tráng bảo vệ, một trước một sau chậm rãi đi đến. Đúng là Thanh đế và Văn vương.

Đời này, gã chưa từng được tiếp cận thiên tử ở khoảng cách gần như vậy, thiếu chút nữa bị dọa tè cả ra quần, nói năng cũng không lưu loát.

Tiêu Hàm một tay đặt trước thắt lưng, tay áo dài màu vàng rủ xuống. Hắn bước đi hờ hững, không chớp mắt lấy một lần, dừng lại trước cửa phòng ngủ, chậm rãi mở miệng hỏi: “Trẫm nghe nói Trác ái khanh mắc bệnh, ngay cả Trẫm truyền lệnh triệu kiến cũng không thể vào cung. Nghĩ đến sợ là bệnh nặng, Trẫm tự mình đến đây hỏi thăm, tại sao đóng cửa không ra gặp?”

Gã gia đinh quỳ trên nền đất sững sờ nhìn hắn, cho đến khi Văn vương ra hiệu cho gã đứng dậy, gã mới đột nhiên hoàn hồn nhận ra Hoàng đế đang hỏi mình, vội vàng giải thích: “Hồi Hoàng thượng, lão gia nhà con nhiễm bệnh, thần chí không rõ, không có cách nào vào cung, tuyệt đối không phải cố ý coi rẻ Hoàng thượng!”



Ngươi đây là “fan não tàn” hay là “anti fan [26]” của lão gia nhà các ngươi?

[26] Nguyên văn: Chuyên nghiệp hắc (专业黑): Ngôn ngữ mạng TQ, là một cặp trái nghĩa với fan não tàn (脑残粉).

Tiêu Hàm im lặng một hồi. Sau đó, hắn miễn cưỡng chỉ vào cửa: “Hủy nó đi cho Trẫm.”

“Hả…?”

Không đợi hạ nhân trong phủ Thị lang hoàn hồn, đám thị vệ bên người Thanh đế đã nhanh tay lẹ chân tiến hành công tác tháo dỡ.

Đừng nói gã gia đinh đang trợn mắt há mồm, ngay cả Văn vương cũng có chút xấu hổ. Nhưng hắn thông minh ở chỗ không có bất luận ý kiến phản đối nào với phát biểu bốc đồng của Hoàng đế bệ hạ.

Tuy nói kịch bản sẽ cho Thanh đế ăn chè bế môn [27], ở ngoài cửa hối lỗi, nhưng nó lại không giới hạn thời gian. Một khi đã vậy, Tiêu Hàm sẽ giúp kịch bản cố định một giây đồng hồ là được. Về phần trong lòng hắn đang đau lòng tự trách hay đang nghĩ đến chuyện bữa tối nay ăn cánh gà gì gì đó, quản nhiều như vậy làm gì, kịch bản có giỏi thì xuất hiện cắn hắn đi!

[27] Chè bế môn (bế môn canh, bế môn tạ khách): Đóng cửa từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.

Trải qua một thời gian ngắn sắm vai tra công, Tiêu Hàm cũng dần dần học theo một phần ghê gớm của kịch bản. Ví dụ, chỉ cần không phải là những câu thế nào hắn cũng phải nói, hoặc là những chuyện thế nào hắn cũng phải làm thì hắn muốn làm thế nào cũng được, kịch bản sẽ không trừng phạt hắn. Trong đó có cả suy nghĩ trong lòng. Dù kịch bản có thần thánh đến đâu cũng không thể khống chế tâm tư của hắn được.

Nói cách khác, kịch bản bắt hắn đứng thẳng, hắn không thể ngồi xuống. Nhưng kịch bản chưa nói bắt hắn đứng một canh giờ, hắn có thể chỉ cần đứng một giây.

Hơn nữa, trải qua sự giáo huấn đau đớn thê thảm lần thứ nhất, không làm theo yêu cầu của kịch bản, kết cục chính là không được chết tử tế, hơn nữa lại tiếp tục xuyên việt. Nhưng, những chuyện kịch bản không nói tới, như là buổi tối sẽ lật bảng của mỹ nhân nào hoặc là chạy tới ngự thiện phòng gặm chân gà, đều không có áp lực.

Những ngày qua làm hoàng đế, Tiêu Hàm đã dần dần nắm được kỹ năng trực tiếp đối phó với kịch bản: Lợi dụng sơ hở. Ngoại trừ thỉnh thoảng thấy vài chuyện treo lủng lẳng không thể không thấy trước mặt, ngoại trừ thần phiền phức Trác Phồn, cuộc sống tạm bợ của hắn trôi qua vẫn vô cùng dễ chịu.

Đáng tiếc, muốn sống dễ chịu mãi đương nhiên là không thể, bởi vì tình tiết “tâm tỉnh trung liếm” vui tai vui mắt đã tới phút cuối cùng.

Cái gì? Bạn hỏi cái gì là “tâm tỉnh trung liếm” ư? Đương nhiên là tâm như tro tàn hoàn toàn tỉnh ngộ – trung khuyển quỳ liếm!

Tuy nói lần này Tiêu Hàm có nhiều thủ đoạn chống lại kịch bản hơn một chút, nhưng dù sao hắn cũng tiếc cái mạng này. Ngộ nhỡ lần này lại chết, không biết hắn sẽ bị kịch bản an bài đến đâu, sống lại trong xác người nào, tiếp tục lặp lại những tình tiết lăn qua lộn lại thế nào.

Hơn nữa, bị xe đâm chết rất đau. Tiêu Hàm sợ nhất là đau. Hắn chỉ muốn một cuộc sống yên yên ổn ổn. Cảm giác chết một lần rất phê, hắn không hưởng thụ nổi.

Trong lòng nghĩ những tâm sự lung tung đó, trong chớp mắt, cửa đã bị dỡ bỏ. Động tĩnh tạo ra lớn như vậy, Trác Phồn đương nhiên không thể tiếp tục giả vờ chết. Lúc này cửa phòng rộng mở, y ngồi dậy từ trên giường, quần áo đơn bạc, gương mặt tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, đôi mắt vừa vô thần vừa tang thương. Nếu Thiệu Trạch ở đây, gã nhất định gào lên trong lòng: Ôi, nam thần làm rung động lòng người của ta!

Đáng tiếc kẻ ở đây không phải Thiệu Trạch, mà là Tiêu Hàm và Ôn Mộ Ngôn.

Đón lấy ánh mắt trống rỗng tràn đầy ưu thương của Trác Phồn, Tiêu Hàm chậm rãi thong thả bước vào nhà, liếc mắt nhìn Nhàn Phúc khom người đứng hầu bên cạnh một cái, gã lập tức thông minh kéo ghế hầu hạ Thanh đế ngồi xuống.

“Không biết bệ hạ giá lâm, vi thần trong người có bệnh, không thể nghênh đón từ xa, kính xin bệ hạ thứ lỗi.” Trác Phồn gian nan đứng lên, xoay người xuống giường hành lễ.

“Ái khanh nếu thân thể không khoẻ thì miễn lễ đi.” Tiêu Hàm cảm thấy rất may mắn vì kịch bản không cần hắn bước qua dìu người ta đứng dậy. Nhàn Phúc vạn năng đứng bên cạnh cũng không biết từ chỗ nào đã hô biến ra trà bánh, chân chó [28]bưng đến trước mặt hắn. Nhất thời trong lòng Tiêu Hàm bật ngón cái với Nhàn Phúc, đây mới là nhịp điệu của tình yêu thật sự a! Người này là thái giám thật sự rất đáng tiếc.

[28] Chân chó: Ngôn ngữ mạng TQ, thể hiện sự nịnh hót bợ đỡ, tương tự như từ “vuốt mông ngựa”.

“Xin thứ cho vi thần vô lễ, phong hàn dễ lây bệnh, lậu xá [29] không khí vẩn đục, vì long thể, kính xin bệ hạ sớm hồi cung.” Trác Phồn không hề cảm kích đứng dậy, lại ngang bướng tiếp tục quỳ, ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm mặt đất, ngữ điệu cứng nhắc, lộ ra sự lạnh lùng tránh người ngàn dặm. Như thể nếu Thanh đế không đi, y sẽ vĩnh viễn không đứng dậy vậy.

[29] Lậu xá: Cách nói khiêm tốn chỉ nhà mình sơ sài, xấu xí.

Thanh đế uống một ngụm trà, ăn miếng điểm tâm.

Trác Phồn cảm giác chân đã hơi tê tê.

Thanh đế lại uống một ngụm trà, lại ăn miếng điểm tâm.

Trác Phồn bắt đầu cảm thấy hối hận sao lại không biết thời biết thế mà ngồi lên giường.

Thanh đế… sao người này vẫn còn tiếp tục uống trà được?!

Chờ hắn giống như chết khát ba ngày ba đêm trong sa mạc, uống sạch một bình trà, rốt cuộc mới nhớ ra lời kịch nên nói của mình. Trong miệng hắn vừa nhai bánh hoa quế cung đình đã được kịch bản chuẩn bị, vừa nói một câu hoàn chỉnh:

“Nghe nói ái khanh vì thay Trẫm hái mai nên mới bị bệnh, trong lòng Trẫm vô cùng cảm…” Hình như do ăn nhiều mà nghẹn, Thanh đế nuốt xuống miếng điểm tâm, mới bổ sung một chữ cuối cùng: “… động.”

Trác Phồn: “…”

“Khụ.” Văn vương yên lặng đứng một bên vốn đang tỏ ra mình không tồn tại, lúc này đột nhiên ho khụ một tiếng. Thanh đế hất mi nhìn hắn một cái, cũng không biết có phải do ảo giác hay không, hắn vẫn cảm giác sắc mặt Ôn Mộ Ngôn có chút vặn vẹo.

Tiêu Hàm sờ sờ cằm, đây có phải là thấy mình bắt nạt đồng chí tiểu thụ, thân là lốp xe dự bị vạn năm – si tình pháo hôi công muốn giận dữ thay lam nhan [30]? Dù thế nào cũng phải tỏ vẻ một chút chứ?

[30] Lam nhan: Nam có gương mặt xinh đẹp, lấy từ từ “hồng nhan” dành cho nữ.

Phải tức giận mắng mình một trận, hoặc là khinh bỉ châm biếm mình một phen, hoặc là dứt khoát xông lên đấm mình một cái giống như kiếp trước?

Kịch bản không biểu hiện sao, hắn thấy thật là nôn nóng.

Nhưng cũng không khiến Tiêu Hàm đợi lâu, Văn vương điện hạ rốt cuộc nói ra lời kịch đầu tiên hôm nay. Chẳng qua, Văn vương lại không lời mặn lời nhạt với hắn, cũng không ôn tồn che chở tiện thụ.

Những lời này của hắn lại nói với Nhàn Phúc.

“Nhàn Phúc công công, mang cho bổn vương một cái ghế.” Ôn Mộ Ngôn đã nói như thế.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện