Lúc Cố Lương rời khỏi phòng thẩm vấn, anh thấy con trai lão Bạch đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, vẻ mặt trông khá lo lắng.
Nhưng Cố Lương cũng không nói gì, mặt không chút biến sắc ngồi vào chỗ mình.
Thấy anh không nói lời nào, nó liền hỏi: "Các anh nói chuyện lâu như vậy có phát hiện ra được gì không? Ai là hung thủ?"
"Mỗi người trong lòng đều có phán đoán, tôi không thể tác động đến người khác."- Cố Lương thản nhiên nói một câu rồi nhắm mắt lại, dáng vẻ như không liên quan gì đến mình.
Nó nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay đều đã nổi lên.
Nhưng nó không có thời gian để tra hỏi Cố Lương, nên nó đành phải không ngừng hồi tưởng lại xem hôm nay mình có để lộ ra sơ hở nào hay không.
Nó đang suy nghĩ, nếu thám tử hỏi nó, nó nên trả lời như thế nào.
Nhưng ngoài dự liệu của con trai lão Bạch, Dương Dạ đã gọi liên tiếp hầu gái Lưu và anh trai lão Bạch vào, trong khi nó thì chưa được gọi đến.
Con trai lão Bạch ngày càng lo lắng, mắt tháy hai người bọn họ đều lần lượt bước ra, nghĩ thầm—— người tiếp theo sẽ là mình, đúng không?
Nhưng vẫn không có.
Rất nhanh Dương Dạ đã bước ra khỏi phòng thẩm vấn, lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình, không nói lấy một lời, chỉ lấy sổ ra ghi chép cái gì đó.
Phòng tập trung bỗng trở nên im ắng, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng ghi chép sột soạt của Dương Dạ.
Con trai lão Bạch đứng ngồi không yên, chủ động mở miệng hỏi Dương Dạ: "Vậy là có ý gì? Thám tử anh không cần thẩm vấn một một với tôi à?"
Dương Dạ liếc mắt nhìn nó một cái, mỉm cười nói: "Không cần.
Tuyến thời gian của cậu rất đơn giản.
Cậu hạ độc ánh trăng sáng vào buổi trưa nhưng ông chủ Bạch lại không có ăn, chúng ta đều biết cả rồi.
Vậy nên tôi không có vấn đề gì để hỏi một một với cậu."
Thật...!thật à? Vậy anh xác nhận hung thủ là anh trai ông chủ Bạch sao?"- Con trai lão Bạch buộc mình phải giữ bình tĩnh, nhưng tay nó lại run lên.
Lần này ngay cả Dương Dạ cũng không trả lời nó.
—— Không không không, Dương Dạ đang nói dối.
Tuyến thời gian của mình đơn giản là sao? Nếu tuyến thời gian đơn giản có thể loại trừ hung thủ vậy thì cũng có thể loại trừ những người khác chứ.
Rõ ràng tuyến thời gian của mọi người cũng không phức tạp.
Tại sao? Tại sao họ không gọi mình?
Họ đang nghi ngờ mình?!
Con trai lão Bạch khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tầm mắt chuyển từ trên người Dương Dạ sang Cố Lương.
"Anh là người nói chuyện lâu nhất với anh ta, hầu gái Lưu và anh trai ông chủ đi vào không bao lâu liền đi ra.
Anh có thể cho tôi biết lý do không? Hai người đã nói về cái gì vậy?"
"Anh đã khiến thám tử đi đến một kết luận nào đó rồi đúng không? Hai người lúc sau vào là chỉ để thông báo về kết quả đó."
"Tại sao anh lại không nói với tôi? Tại sao lại loại trừ tôi?"
Cố Lương mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, cuối cùng nhìn về phía con trai lão Bạch.
Anh im lặng một lúc rồi nói thêm: "Chỉ còn một giờ nữa là đến phiên bỏ phiếu.
Nếu cậu có gì muốn nói, cậu có thể nói chuyện cùng bọn họ.
Hệ thống không quy định chỉ có thám tử mới có thể vào phòng thẩm vấn."
"Ý anh là tôi không cần nói chuyện với anh, cũng không cần nói chuyện với thám tử sao?"- Con trai lão Bạch hỏi.
- Anh có nghĩ tôi là hung thủ không?
Cố Lương: "Cá nhân tôi không muốn nói gì thêm nữa.
Về việc những người khác có muốn nói chuyện với cậu hay không, tôi không biết."
Trái tim của con trai lão Bạch lặng đi.
Nó nhớ lại rất nhiều chi tiết, bỗng cảm thấy từ sáng sớm, Cố Lương đã nhìn không vừa mắt mình.
Mỗi lần nhìn mình, ánh mắt anh đều đầy vẻ dè dặt.
Thám tử vốn tin tưởng mình, nhất định là bởi vì Cố Lương đã nói cái gì đó nên hắn mới chuyển sang nghi ngờ mình.
Con trai lão Bạch đã không yên suốt một ngày, nhất là khi vừa rồi nó chờ đợi bọn họ thẩm vấn một một.
Cho đến bây giờ, nó cơ bản đã có thể chắc chắn rằng bọn họ đã quyết định bỏ phiếu cho mình.
Giờ phút này, nó đành phải bất chấp tất cả.
"Được...! Tốt lắm...!Là anh...!Quả nhiên là anh...!Anh đã hại tôi.
Tôi không phải là hung thủ thực sự! Hung thủ chính là anh! Anh đã lừa dối thám tử, lại lừa mọi người cùng nhau bỏ phiếu cho tôi đúng không?! Tại sao anh lại hại tôi?"
Cố Lương không chút để ý nghiêng mắt, trước mắt chợt loé lên một tia sáng lạnh lẽo.
—— Một con dao găm trong tay con trai lão Bạch.
Nó mạnh mẽ đâm về phía ngực của Cố Lương: "Cùng nhau...!Cùng nhau chết đi! Giết tất cả các người! Không ai bỏ