Dương Dạ nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ—— anh ta cảm thấy hai người ngủ chung một giường là bất tiện à?
Nào ngờ Cố Lương rất nhanh đã hỏi Dương Dạ: "Cậu nằm ở bên trong hay bên ngoài?"
"Hả?"- Dương Dạ hơi sửng sốt, sau đó nói: "Anh ngủ trên giường đi, để tôi ngủ dưới sàn."
Cố Lương khó hiểu: "Đều là đàn ông cả, cậu vừa già vừa nghèo mà còn ra vẻ cao sang làm gì."
"Cái...!Cái gì nghèo mà ra vẻ cao sang? Đây không phải là sợ anh——"
Đây không phải là sợ anh cho rằng tôi ức hiếp anh, chiếm tiện nghi của anh sao.
Cố Lương mặc kệ hắn, đi ra bể nước trong sân lấy nước, rửa mặt bằng nước lạnh rồi trở về phòng ngủ.
"Cậu phải rời giường trước giờ Mão nên nằm ở ngoài đi."- Cố Lương tháo tóc giả ra, cởi váy dài, mặc mỗi nội y nằm ở trên giường.
Đây chỉ là đạo cụ hoá trang, tuy không rườm rà như trang phục thật của phụ nữ thời cổ đại nhưng cũng rất cầu kỳ.
Bởi vì đội tóc giả cả một ngày nên mái tóc ngắn của Cố Lương hiện giờ hơi xoăn xoăn lên, nhìn có vẻ rối bù nhưng mềm mềm tơi xốp.
Dương Dạ thấy thế, vô cùng muốn đưa tay ra vuốt một cái.
Nhưng lúc hắn vươn tay ra, Dương Dạ cuối cùng cũng nhịn được.
Nếu không Cố Lương sẽ cho rằng mình là một kẻ biến-thái mất.
Nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến việc mình là gay sao?
Không, anh ta quá thẳng.
Dương Dạ lắc đầu, cũng ra ngoài lấy nước, sau đó hỏi Cố Lương: "Bột kem đánh răng ở cổ đại dùng kiểu gì vậy?"
"Cứ thoa đại mà dùng thôi.
Dù sao cũng làm từ xà phòng trộn với gừng, địa hoàng và các dược liệu thuốc bắc khác rồi mài thành bột."
"Biết nhiều thế."
"Sao.
Nhanh lên, tôi đi ngủ đây."
"Đến liền đây, nàng đừng có vội."
"?"
"Không phải nàng đến tìm ta hẹn hò sao? Cảnh đẹp ngày lành này, một khắc đêm xuân gì đó——"
"Im đi!"
Dương Dạ không nói nữa, nghĩ rằng đùa hơi quá trớn khiến Cố Lương nổi giận rồi.
Nào ngờ chỉ là Cố Lương đang buồn ngủ, không nhận ra rằng Dương Dạ đang "dirty talk." Anh chỉ nói: "Tôi buồn ngủ lắm rồi, đừng nói chuyện nữa.
Để tôi ngủ..."
Đêm, Dương Dạ vẫn mặc tăng bào, tựa vào bên ngoài để ngủ, còn Cố Lương thì nghiêng người, đưa lưng về phía hắn mà ngủ.
Dương Dạ nhẹ nhàng di chuyển đến thành giường, cố gắng giữ khoảng cách an toàn bằng hai nắm tay với Cố Lương.
Nhưng họ vẫn cách nhau quá gần.
Thế nên khi Dương Dạ đảo mắt, có thể nhìn thấy mái tóc ngắn bù xù, cái gáy trắng nõn và xương bướm như thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp quần lót màu đỏ, đường nét cực kỳ đẹp mắt.
Mọi thứ xung quanh đều quá thật.
Điều này khiến Dương Dạ có ảo giác như thể hắn là một nhà sư thực sự, còn Cố Lương chính là nam yêu quái nửa đêm canh ba đến dụ dỗ hắn ta.
Nghe thấy nhịp hô hấp của Cố Lương, ngửi thấy hương mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, Dương Dạ cảm thấy toàn thân nóng rực, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Hắn nhắm chặt mắt, ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng mùi hương cùng tiếng hít thở miên man của người bên cạnh lại càng thêm nồng đậm.
Cuối cùng, hắn dứt khoát từ bỏ đấu tranh, nghiêng người, lặng yên nhìn bóng lưng Cố Lương.
Dương Dạ buộc mình nghĩ đến chuyện khác, ví dụ như vết sẹo trên tay Cố Lương hay là anh ta cuối cùng đã trải qua những gì.
Sau khi quen biết với Cố Lương, Dương Dạ thấy anh không giống với dáng vẻ "người lạ chớ lại gần" như lúc đầu, cũng không phải là một người đặc biệt coi trọng ý tứ.
Ví dụ anh ta không ngại ngủ chung giường với một người không thân quen lắm.
Vậy nên có thể tính cách ban đầu của anh ta hoàn toàn khác với tính cách hiện giờ.
Thậm chí có thể anh cũng từng rất hoạt bát vui vẻ.
Không biết anh đã trải qua những gì mới trở thành như vậy, như thể anh đã vẽ ra một ranh giới ngăn cách với tất cả mọi người—— không ai có thể đến gần trái tim anh cũng như hiểu rõ quá khứ của anh.
Đêm nay, tâm trí bất định, trong lòng nóng nảy, Dương Dạ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hắn chỉ cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu thì đã bị lá bài trên người đánh thức.
Dương Dạ lấy lá bài ra nhìn, là lá bài nhắc nhở hắn đã đến lúc rời khỏi phòng.
Theo kịch bản, Tuệ đại sư mỗi ngày đều dậy từ sớm, đi đến chánh điện phái Tiêu Dao trước giờ Mão để tụng kinh.
Sau khi được lá bài nhắc nhở, Dương Dạ rời giường, rửa mặt trong chốc lát rồi men theo tấm bản đồ đến Phật đường.
Trong lúc này, Cố Lương bị Dương Dạ làm thức.
Chờ Dương Dạ đi rồi, anh xoay người ôm chăn tiếp tục ngủ.
Nhưng không bao lâu sau, lá bài của anh cũng rung lên.
Cố Lương nhắm mắt lại, không muốn chú ý đến, nhưng lá bài càng rung mạnh hơn.
Ngay sau đó, tiếng phát thanh: "Sau đây là thông báo về các tình huống bất ngờ.
Y mỹ nhân sắp vi phạm quy tắc—— "
Cố Lương đành phải ngồi dậy.
Sau khi nhanh chóng mặc bộ váy đỏ vào, dựa theo cách thức được viết trong tuyến thời gian của kịch bản, anh lấy ra một chiếc gương từ trong ngực ra, rót một cốc nước, nhúng ngón tay vào nước, vẽ ra từng vết nước trên gương, cuối cùng viết tên và ngày sinh của Vương bất lão bằng vết nước.
Dùng nước vẽ xong lá bùa, đợi đến thời điểm thích hợp, Cố Lương xem như là hoàn thành nhiệm vụ giết Vương bất lão bằng lời nguyền "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi."
Chờ vết nước từ từ khô lại, trên gương ngoại trừ dính một ít vết nước thì không còn dấu vết gì.
Giờ Mão, quy đổi sang giờ ở hiện đại là 5 giờ sáng, là quá sớm đối với Cố Lương, người đã quen với việc dậy lúc 10 giờ.
Vì vậy, sau khi hoàn thành tất cả những việc này, anh lựa chọn ngả lưng xuống giường ngủ lại.
Sau ba khắc, Dương Dạ trở về.
Thấy Cố Lương vẫn còn nằm, Dương Dạ lại vỗ vỗ anh: "Này, đừng ngủ nữa.
Tôi vừa mới trở về từ Phật đường, còn mang theo một ít đồ chay về.
Những món ăn đó đều chuẩn bị cho tôi nên không có độc, anh còn không mau dậy ăn một chút đi? Lát nữa sẽ phải phá án đó."
"Um, dậy liền."- Cố Lương ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng rõ ràng không có ý muốn dậy.
Dương Dạ cảm thấy buồn cười.
Hắn nhìn xung quanh, ngoại trừ trong tay Cố Lương có thêm chiếc gương thì những thứ khác tựa như vẫn như cũ.
Dương Dạ hỏi anh: "Nè, trong lúc tôi đi vắng, anh đã làm cái gì vậy? Có liên quan gì đến gương à?"
"Tự mình điều tra đi."- Cố Lương lười biếng nói.
Lúc này, trong sân có tiếng bước chân sột soạt.
Một lúc sau, tiếng bước chân dừng lại.
Lại có tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói nũng nịu: "Tuệ đại sư có ở đây không?"
"Ai vậy?"- Dương Dạ hỏi.
"Tuệ đại sư, theo kịch bản thì tôi và anh là thanh mai trúc mã.
Tôi là Ngọc đại phu, vào phái Tiêu Dao nửa tháng trước, tới để chữa bệnh cho Vương bất lão.
Hôm qua đi ngang qua hoa viên thì gặp anh, mới biết thì ra anh là...!trúc mã của tôi."
Nghe Ngọc đại phu nói như vậy, Dương Dạ ngẩn ra, cũng không biết vì sao, hắn theo bản năng nhìn Cố Lương một cái trước.
Cố Lương lười biếng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Dương Dạ: "Nhìn tôi làm gì? Tình nhân bé nhỏ thực sự của cậu đang ở bên ngoài đó."
"Cái gì mà tình nhân bé nhỏ, đừng nói bậy."- Dương Dạ quát lớn.
Cố Lương không thèm quan tâm hắn, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ lại.
Dương Dạ đành phải bước tới mở cửa.
Ngoài cửa là một người ăn mặc như đại phu, mặc đồ nam nhưng không thấy yết hầu, rõ ràng có thể nhận ra được đây là một cô nương.
Dương Dạ hỏi cô: "Cô đã rút trúng nhân vật nam à?"
Ngọc đại phu lắc đầu: "Không phải.
Nhân vật của tôi được thiết lập là nữ đại phu giả nam.
Có như vậy thì đi hành tẩu giang hồ cũng sẽ thuận tiện hơn."
Cô gái này vốn có hơi rụt rè sợ hãi, nhưng có lẽ là bởi vì gương mặt này