Ngọc đại phu bàng hoàng, cảm tưởng như thế giới quan của mình đã bị sụp đổ.
Còn Dương Dạ chỉ lo hỏi: "Chỉ để chắc chắn, tôi muốn xác nhận lại với cô một chút.
Vào khoảng thời gian tự do khám phá, cô không ở cùng với những người kia đúng chứ?"
Ngọc đại phu nói: "Chẳng phải tôi và nhị sư huynh đã cãi nhau một trận sao, nên chúng tôi không đi cùng nhau.
Còn về phần đại sư huynh, tôi gặp anh ấy ở kho vũ khí, sau đó chúng tôi cùng nhau đi tới hòn non bộ, rồi gặp anh mà Y mỹ nhân."
Dương Dạ: "Sao hai người lại nghĩ đến việc đi tới hòn non bộ?"
"Tụi tôi xem bản đồ xem có bỏ sót chỗ nào không, chỗ mà chưa có ai đặt chân đến á.
Và rồi...!À, là do đại sư huynh đề xuất, nói rằng ở đây trên bản đồ có hiển thị một con đường nhưng trên thực tế là chỉ có hòn non bộ."- Ngọc đại phu như tỉnh ra, "Lúc ấy anh ta nói, có phải bản đồ của hệ thống vẽ sai rồi không.
Sau đó tôi có nói, hệ thống hẳn sẽ không sai, không chừng có mật thất gì ở đó.
Anh ta...!dụ tôi nghĩ theo hướng này.
Chắc chắn anh ta đã đi tới đó một lần, còn làm bộ như không biết gì, rồi còn bày đặt giả vờ lo lắng nghĩ cách mở cửa đá với chúng ta nữa chứ...! Anh ta đúng là cao thủ mà!"
"Đúng."- Dương Dạ khép lại quyển sổ ghi chép trước mặt, vươn vai, "Hung thủ chắc chắn là hắn, không chạy đi đâu được.
Chỉ là tôi vẫn chưa biết rõ toàn bộ kịch bản.
Vương bất lão bị bệnh gì mà cô đến đây khám vậy?"
Ngọc đại phu: "Làm sao tôi biết được?"
Dương Dạ: "?"
Ngọc đại phu: "Tôi không phải là đại phu hàng thật giá thật.
Tôi chỉ là một kẻ lừa đảo trên giang hồ.
Tôi giả vờ mình là một đại phu chỉ để tiếp cận ông ta thôi."
Dương Dạ: "Vậy về bệnh của ông ấy, kịch bản của cô có manh mối gì không?"
Ngọc đại phu lấy lá bài của mình ra nhìn, sau đó nói: "A, có đây.
Ông ta cứ ho và cảm thấy như mình sắp chết.
Nhưng tôi không biết khám bệnh nên chỉ kê những loại thuốc bổ thông thường."
"Vậy được.
Tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ đi ra ngoài với cô xem một chút."
Dương Dạ đứng dậy, đi ra ngoài cùng với Ngọc đại phu.
Hắn làm vậy là vì muốn nhanh chóng xác nhận xem Cố Lương đã trở về hay chưa.
Nếu như anh ta trở về thì tình trạng sẽ như thế nào.
Từ phòng thẩm vấn đi ra phòng tập trung, liếc nhìn một cái, ánh mắt của Dương Dạ liền dừng ở người Cố Lương.
Cố Lương ngồi trên ghế nhắm mắt lại, bất động như núi, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Người cứ giống như thường ngày.
Nhưng nhìn kỹ thì trên trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi li ti, sắc mặt cũng tái nhợt không thôi.
Dương Dạ thậm chí còn nhận thấy rằng hai tay anh nắm chặt, nổi đầy gân xanh nhàn nhạt.
"Y mỹ nhân, đến đây, theo tôi vào phòng thẩm vấn."- Âm giọng của Dương Dạ rất nhẹ, tựa như sợ làm cho Cố Lương giật mình.
Nửa giây sau, Cố Lương mở mắt ra, ánh mắt hướng về phía Dương Dạ, từ từ lấy lại tiêu cự.
Anh dường như mới tỉnh dậy, từ từ đứng dậy, đi về phía phòng thẩm vấn.
Dương Dạ thấy bước chân của anh vô lực.
Giờ phút này hắn không còn hơi đâu để ý, tiến lên đỡ lấy cánh tay của anh: "Không sao chứ? Hình phạt lần này——"
"Không sao."- Cố Lương giống như không còn chút sức lực nào, cũng mặc cho Dương Dạ đỡ mình, "Đi, vào rồi nói."
Dương Dạ đỡ Cố Lương ngồi xuống trước, rót cho anh một ly nước nóng, rồi mới kéo ghế thám tử lại, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cố Lương dùng hai tay bưng ly nước nóng lên.
Hai mắt nhìn chằm chằm vị trí mép ly đọng hơi nước, một hồi lâu sau cũng không nhúc nhích.
Anh ngồi rất thẳng, trong mắt không hề lộ ra vẻ sợ hãi.
Anh chỉ là có hơi mệt mỏi nên ánh mắt có chút đờ đẫn.
Nhưng trong mắt Dương Dạ thì anh lại có vẻ yếu ớt, đáng thương, chân yếu tay mềm.
Toàn bộ nửa người trên của anh tựa như mềm nhũn không xương.
Vì thế Dương Dạ nâng một tay lên, vòng qua lưng anh, nhẹ nhàng đỡ lấy vai anh, vô tình tạo ra tư thế ôm ấp.
Cố Lương, người đàn ông thẳng như sắt thép, có lẽ nghĩ rằng đó chỉ là cái khoác vai của những người bạn tốt.
Anh không hề nhận ra sự mập mờ nào ở đây.
Anh nâng ly nước nóng lên, chầm chậm uống đến nửa ly.
Sắc mặt có chút hồng hào trở lại.
Một lúc sau, thở ra một ngụm khí nóng, tựa như người cuối cùng cũng sống lại.
Cố Lương nghiêng mặt, nhìn Dương Dạ ở bên cạnh: "Nhìn vẻ mặt thong dong của cậu có lẽ đã biết hung thủ là ai rồi?"
"Tôi biết rõ."- Dương Dạ nói.
Cố Lương gõ gõ bàn: "Vừa rồi mấy người đó nói những gì, mau nói cho tôi biết đi."
Dương Dạ nở nụ cười, thừa cơ bóp vai anh một cái: "Anh là thám tử hay tôi là thám tử vậy?"
Cố Lương: "Tôi đây là đang giúp cậu, có muốn biết sau khi tôi trở lại mật thất một lần nữa thì phát hiện ra cái gì không?"
Dương Dạ nhìn anh một cái, viết một cái tên vào sổ ghi chép, rồi đưa cho Cố Lương: "Vậy hắn là hung thủ, tôi đoán có đúng không?"
Cố Lương thở ra một hơi: "Đúng, chính hắn.
Kịch bản này phức tạp hơn "Cái chết của ông chủ Bạch" nhiều, nhưng suy cho cùng thì đây vẫn là một kịch bản đơn giản.
Sở dĩ nhìn phức tạp như vậy là vì hung thủ có nhiều đất diễn, đáng tiếc là logic của hắn không hợp lý."
"Anh cũng biết là có chỗ nào đó không đúng?"- Dương Dạ cười hỏi.
Cố Lương thản nhiên nhìn hắn, nói: "Chắc là chậm hơn cậu một chút.
Lúc tôi trở lại mật thất, nói chuyện với NPC và đọc những thứ ông ta đưa cho tôi, tôi mới biết được hung thủ thật sự.
Sau đó mới nghĩ ngược lại và phát hiện ra chỗ sai sai."
Dương Dạ hỏi Cố Lương: "Anh tìm thấy gì ở đó? Lấy nó ra xem."
Cố Lương lấy ra hai thứ được giấu trong ngực, một là da mặt của Vương bất lão và món còn lại là một bức thư có chữ ký của Vương bất lão.
Cố Lương nói: "Lúc chúng ta vào mật thất, lão NPC kia vẫn còn đang chế tác da mặt nên không để ý tới chúng ta.
Nhưng khi tôi trở lại, ông ta đã hoàn thành công việc, nên bắt đầu tự độc thoại."
Dương Dạ hỏi: "Ông ấy đã nói gì?"
Cố Lương: "Ông ta cứ lặp đi lặp lại một câu, "Quái lạ, da mặt của chưởng môn sao đột nhiên lại biến mất? Ấy dà, suýt chút nữa là không thể hoàn thành uỷ thác của chưởng môn.
May là mình đã đến đây một khắc trước, phát hiện ra chuyện này nên đã vội vàng làm lại cái mới"."
Dương Dạ nhạy bén bắt được từ khoá: "Một khắc trước?"
"Ừ."
"Nói cách khác là NPC vừa vào mật thất thì chúng ta cũng vào theo."
"Đúng vậy."
"Cậu đọc lá thư này đi thì sẽ hiểu ra tất cả mọi chuyện."- Cố Lương đưa bức thư có tên "Vương bất lão" cho Dương Dạ.
Dương Dạ đọc xong thư, phản ứng đầu tiên là: "Vãi, "Vương bất lão" là thụ?"
Cố Lương: "Bắt trọng điểm cái kiểu gì vậy..."
Dương Dạ gõ gõ mặt bàn, giả vờ đứng đắn: "À, phá án, phán án."
Cố Lương liếc hắn một cái.
"Rồi, đến lượt cậu.
Nói đi,