10 giờ 30 phút sáng, trước đó một tiếng, Cố Lương đi xuống cầu thang với insulin trong người.
Anh nhìn thấy ai đó đang tuỳ tiện ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Là Dương Dạ.
Mùi thức ăn thoang thoảng trong bếp, liên tục nghe thấy tiếng thái thịt "xoẹt xoẹt xoẹt".
Nhìn thấy Cố Lương, Dương Dạ chủ động vẫy tay với anh: "Người giúp việc đang ở trong bếp nấu ăn.
Anh đói bụng muốn đi ăn vụng à?"
Đây là một trò đùa quá rõ ràng.
Cố Lương có thể thấy rõ ràng trên mặt Dương Dạ viết dòng chữ "Tôi biết anh đi hạ độc".
—— Hắn ta có đúng là thám tử không vậy trời?
"Còn chưa đến lúc tôi phải hành động.
Tôi xuống trước để xem tình hình."- Cố Lương ngồi xuống ở bên kia sô pha, cách Dương Dạ rất xa.
Về tuyến thời gian của mình, anh trả lời rất thành thật vì thực sự không có gì phải giấu giếm.
Anh thấy Dương Dạ đang ngồi trong phòng khách và không có ý định rời đi —— ngồi trên ghế sô pha, anh có thể nhìn thấy cả hành lang trên lầu và người đang ra vào phòng bếp.
Vì vậy, việc vào bếp lúc 11 giờ 30 không thể nào thoát khỏi mắt hắn ta.
Cố Lương nhớ lại lời gốc trong kịch bản của anh là "bạn đi ngang qua phòng bếp và phát hiện bên trong không có ai nên..." Không có ai trong nhà bếp, điều đó không có nghĩa là không có ai trong phòng khách theo dõi anh vào bếp.
Có lẽ là kịch bản của người khác cũng có cách diễn đạt tương tự nên hành vi của Dương Dạ không phải là vi phạm quy tắc.
Đồ kịch bản rác rưởi, không có tính chặt chẽ.
Cố Lương nhìn Dương Dạ hỏi: "Hệ thống không phán cậu vi phạm quy tắc ư?"
Dương Dạ lắc đầu: "Không, phòng bếp là nơi hoàn hảo để bỏ độc.
Vì vậy, tôi sẽ ở đây để quan sát dòng thời gian của mọi người.
Hiện giờ, chỉ cần tôi không vào bếp xem mấy người làm gì là được, cũng không tính là vi phạm nội dung kịch bản.
Chắc chắn tôi vẫn ổn."
"Hành vi của cậu không tính là phạm quy sao? Lách luật à?"
"Cũng không phải.
Ít nhất thì tôi không nghe thấy cảnh báo gì về việc phạm quy của mình, còn anh thì sao, tính tiêu huỷ chứng cứ mà bị hệ thống phát hiện.
Mọi người hẳn là đã nghe được hết rồi."
Cuối cùng, Dương Dạ nhìn anh chằm chằm và nói thêm: "Anh phải cẩn thận kẻo mọi người bỏ phiếu cho anh."
"Cậu quả nhiên là thám tử."
"Nếu tôi là một thám tử, anh có nghĩ rằng có ai đó sẽ giết tôi không?"
"Tôi sẽ luôn theo cậu."
"Bảo vệ tôi à?"
"Tôi chỉ âm thầm đi theo cậu, lẳng lặng quan sát.
Nếu như thực sự có người đến diệt khẩu, sống chết mặc cậu, còn hung thủ sẽ bị tôi bắt được."
Dương Dạ: "..."
Nếu như có gì đáng nghi, thám tử phải luôn luôn kiểm tra các mốc thời gian.
Có vẻ như tâm trạng của Cố Lương đang rất tốt, khoé miệng hơi nhếch lên.
Dù cho thời gian ở chung không lâu, nhưng Dương Dạ có thể cảm nhận được rằng Cố Lương, người luôn mang bộ mặt poker, ít nói ít cười, điều này khiến mọi người cảm thấy khó gần.
Nhưng khi anh cười, lập tức khác hẳn.
Đôi đồng tử màu nâu của anh ánh lên vài tia sáng lấp lánh, giống như những viên đá vụn bập bềnh trong cốc Cocacola, đẹp đẽ, nhưng lạnh lùng và cứng rắn, không ai có thể chạm tới được.
Nụ cười nơi khóe miệng giống như một lớp kem phủ trên đá bào, ngọt ngào mềm mại, làm bản thân anh ngay lập tức trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Dương Dạ hơi giật mình nhìn, sau đó nghe thấy Cố Lương hỏi: "Nhân tiện, tôi có một vấn đề không rõ lắm.
Nhân vật của cậu cũng có ý đồ giết ông chủ Bạch, vậy tại sao cậu lại trở thành thám tử?"
Dương Dạ trả lời: "Lúc sáng anh không nghe thấy em nói sao? Em bảo con trai lão Bạch gọi em là mẹ kế.
Em quả thực sắp kết hôn với ông chủ Bạch."
Cố Lương không hiểu: "Tại sao?"
Dương Dạ: "Thật ra em không có bị ông chủ Bạch ép buộc.
Em chỉ là một con ả vô dụng đam mê hư vinh mà thôi, ở bên ông ta là vì tiền.
Em đã nói dối anh, em không muốn hình ảnh của mình trông quá thực dụng trong mắt anh."
Ôi chao, quả là một kịch bản tuyệt vời.
Cố Lương gõ ngón trỏ trên ghế sô pha, không khỏi than thở.
Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng Dương Dạ thở dài thườn thượt: "Không ngờ lời nói dối ngẫu nhiên của em lại khiến anh giết chết ông ta, xem ra anh rất yêu em.
Nhưng thật đáng tiếc, em chỉ yêu tiền."
Cố Lương: "..."
—— Người trước mặt này diễn rất sâu nha?
Cố Lương nằm liệt trên sô pha, hai mắt lại trống rỗng, bất động như núi.
Dương Dạ đoán chừng anh ta bị mình làm cho sặc.
Hắn đột nhiên cảm thấy Cố Lương này bề ngoài nhìn thì khó gần nhưng biết đâu lại rất thú vị, "Có vẻ hơi chán."
"Sao không chơi bài đi?"
Dương Dạ vỗ đùi: "Được đó, chơi cái nào?"
Cố Lương đưa tay ra và lấy một bộ bài poker từ bàn trà.
Những ngón tay của anh thì mảnh khảnh, các khớp xương rõ ràng, cùng nước da trắng hơn màu sứ.
Còn sợi dây đỏ trên cổ tay của anh lại có một vẻ đối lập với khí chất của chủ nhân nó.
Anh đưa bài poker cho Dương Dạ, sợi dây đỏ trên cổ tay cũng vì thế mà đung đưa vài cái.
"Chơi so lớn nhỏ đi."
Dương Dạ cười: "So cái gì lớn nhỏ?"
Anh nghi hắn lại nói tầm phào nữa rồi nhưng không có bằng chứng.
Cố Lương liếc hắn một cái: "Cậu lấy một lá, tôi lấy một lá, sau đó so lớn nhỏ."
Dương Dạ trong lòng tự nhủ, cái này không chán sao?
Còn ngoài miệng thì hắn nói: "Trò này thật là đơn giản."
Cố Lương gật đầu: "Đơn giản vậy thôi.
Giải quyết vụ án vốn đã rất phức tạp nên chơi bài đơn giản thôi."
Dương Dạ ngoài miệng thì nói thật nhàm chán, nhưng thân thể rất thành thật, hắn vẫn cùng Cố Lương chơi so điểm.
Vậy là cả hai vui vẻ chơi so điểm tới 20 phút.
Tất nhiên tâm trí của họ không tập trung vào poker, mà là những người chơi khác.
Một lúc sau, hầu gái Lưu đi ra khỏi bếp, chào họ rồi đi vào phòng khách, ra ban công tưới hoa.
Ban công bán lộ thiên, ban đầu khá rộng, nhưng bởi vì trồng đầy cây và hoa nên hiện giờ không có nhiều chỗ để đi lại.
Hầu gái Lưu cầm vòi lên phun theo trình tự từ trái sang phải.
Dưới ánh đèn lung linh, sương nước bắn tung tóe phản chiếu ánh đèn neon nhiều màu sắc, cuối cùng rơi xuống trên những cánh hoa tươi, ngưng tụ thành những giọt nước trong vắt.
Cố Lương nhìn chằm chằm người giúp việc một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía phòng bếp.
Không có ai vào trong bếp khi người giúp việc đang đi vắng.
Vị trí hoàn hảo để đầu độc này đang tạm thời bị bỏ trống.
—— Liệu có ai sẽ lợi dụng cơ hội này động thủ không?
Cho đến 10 giờ 50, cuối cùng cũng có người từ tầng hai đi xuống.
Đó là một người đàn ông lớn tuổi, trông già hơn cả ông chủ Bạch.
Khi vừa bước xuống vài bước, gã đi chậm lại với vẻ mặt ngập ngừng.
Sau đó, gã nhanh chóng liếc về hướng phòng bếp, cả người bất động, hai vai run lên sợ hãi.
Không lâu sau, gã gần như ngã quỵ, trực tiếp ngồi ở trên bậc thang, cúi đầu, vùi mặt thật sâu vào lòng bàn tay.
Người này là anh trai của lão Bạch.
Cố Lương nhìn gã ta một cái, hiếm thấy anh chủ động hỏi: "Anh là anh trai của ông chủ Bạch?"
Dương Dạ nhướng mày cúi đầu xáo bài: "Tại sao anh chỉ gọi ai đó là anh? Tại sao lại không gọi tôi là anh?"
Cố Lương: "..."
Ở cầu thang, tiếng thở dài của anh lão Bạch phát ra qua kẽ tay, nhưng gã dường như không định nói gì cả.
Đã sắp 11 giờ.
Tiếng phát thanh đột ngột vang lên: "Cảnh cáo! Cảnh cáo! Anh trai của ông chủ Bạch không đến địa điểm được chỉ định trong thời gian quy định, vì vậy sẽ bị phạt lỗi vi phạm! Anh trai của ông chủ Bạch vui lòng hành động theo yêu cầu của kịch bản ngay lập tức!"
"Không...!Không! Trên thực tế, tôi cũng là anh trai của nó, là anh trai ruột của nó.
Tôi không thể làm được! Không thể làm được! Không phải là thật...!Tất cả đều là giả...!Tôi đang mơ!"- Tinh thần của anh trai lão Bạch hiển nhiên đã suy sụp.
Nhìn thấy điều này, Cố Lương không khỏi cau mày, thậm chí Dương Dạ cũng trở nên nghiêm túc, không còn đùa nữa.
Ba phút trôi qua, đã đúng 11 giờ.
Hai người mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện, một người cưỡng bức anh trai lão Bạch đi, người còn lại cầm cái gì đó đi vào trong bếp.
Bộ đàm: "Thông báo về các tình huống bất ngờ.
Anh trai của ông chủ Bạch đã không làm theo đúng kịch bản nên sẽ bị trừng phạt.
Hệ thống đã cử một NPC để hoàn thành nhiệm vụ kịch bản thay cho anh ta."
Dương Dạ và Cố Lương im lặng nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt nhau có chút nghiêm trọng.
Lần này bọn họ hoàn tàn không còn tâm trí để chơi so lớn nhỏ.
Mười phút sau, người anh trai quay lại.
Nếu như vừa rồi gã đang trên đà suy sụp thì bây giờ gã không khác gì một xác sống biết đi.
Tóc tai bù xù, đôi mắt mờ đục, trên mặt có vài vệt máu đỏ tươi, có lẽ đều là do gã tự làm ra.
Gã không chỉ cào nát mặt mà còn cào nát cả tay mình, hai mu bàn tay bê bết máu, móng tay móng chân đỏ ngầu.
Nhưng ngoài những điều đó ra, không có vết sẹo nào trên cơ thể do ngoại lực khác gây ra.
Về lý do vì sao gã tự hành hạ mình như thế này và điều khủng khiếp gì đã xảy ra trong mười phút ngắn ngủi đó, không ai biết được.
Anh trai lão Bạch mất hết sức lực, bị người mặc đồ đen kéo trở lại phòng khách, không lâu sau liền bị lôi lên lầu hai.
Dương Dạ yên lặng theo dõi toàn bộ quá trình, sau đó quay đầu nhìn Cố Lương.
Cố Lương vẫn không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng Dương Dạ nhận thấy những lá bài trên tay anh đã bị gấp lại và biến dạng— Tay anh nắm chặt những lá bài đến nỗi các đốt ngón tay gần như trong suốt.
Dương Dạ hỏi anh: "Gần đến giờ anh hành động rồi đúng không?"
Nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, Cố Lương gật đầu không nói lời nào.
Lúc sau lại mở miệng, giọng nói của Dương Dạ có chút khàn khàn: "Làm đi, nếu anh không làm thì bọn họ cũng sẽ để người mặc đồ đen thay anh làm.
Bọn họ luôn là kẻ giết người, không phải anh."
"Anh không phải là tội nhân, anh là nạn nhân."
Nghe vậy, Cố Lương quay lại nhìn Dương Dạ, ánh mắt luôn lãnh đạm cuối cùng cũng có chút cảm xúc khác.
Giọng điệu của Dương Dạ tuy nghiêm túc nhưng cũng có chút nhẹ nhõm: "Chúng ta đều là nạn nhân.
Chỉ có sống sót mới có thể tìm ra sự thật."
Cố Lương nghe vậy, không hiểu sao lại nở một nụ cười tự giễu.
Nhưng anh ta không nói gì, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
11 giờ 25 phút, Cố Lương đúng giờ đi vào nhà bếp.
Món canh gà được đun trong nồi sành trên lửa nhỏ và sôi "Ục ục ục".
Đến 11 giờ 30 phút, Cố Lương đeo găng tay, mở nắp nồi sành, cho 3mg insulin vào rồi đổ nốt lượng insulin còn lại trong chai thủy tinh vào bồn rửa mặt để rửa sạch.
Sau đó đặt trực tiếp chai thủy tinh rỗng lên thớt.
Phòng bếp là khu vực công cộng, lúc đó dù cho mọi người có nhìn thấy chai thuốc rỗng ở đây thì cũng không ai có thể chứng minh được chai thuốc này là do Cố Lương mang đến.
11 giờ 40 phút, Cố Lương trở về phòng trên lầu hai.
Tờ fax hướng dẫn sử dụng insulin có dòng chữ "Luật sư Trương" trên đó tất nhiên không thể vứt ở khu vực công cộng như một lọ thuốc rỗng được.
Vì vậy, sau khi trở về phòng, Cố Lương đã cẩn thận gấp tờ fax thành một dải dài mỏng và nhét nó vào khe hở giữa nệm cao su và tấm ván giường.
Điều cuối cùng cần giải quyết là hộp thuốc insuilin.
Hộp thuốc có độ dày tương đương với bộ bài, nên Cố Lương tìm kéo, cắt hộp thuốc theo kích thước của quân bài, rồi nhét vào hộp đựng bài, trộn lẫn với các quân bài khác.
Kết quả là sẽ dư một vài lá poker, không thể nhét vào bộ bài được nữa.
Kế hoạch ban đầu của Cố Lương là mang bộ poker theo bên người.
Khi tìm kiếm chứng cứ, anh sẽ tìm cơ hội để ném nó vào nơi nào đó, và biết đâu có thể nhân cơ hội đó để đổ lỗi cho những người chơi khác.
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tuỳ tiện đặt bộ poker trên bàn.
Đối với những lá bài thừa, anh chỉ cần ném chúng vào