"Con? Ý cậu là nhóc tỳ này?" Tần Viễn bị trí tưởng tượng phong phú của cậu chọc cười, chỉ là nụ cười của hắn rất nhạt lại liền biến mất ngay sau đó.
Dạ Phàm vẫn là không thấy đến được.
Cậu gật gật đầu, giọng điệu chắc nịch "Tôi sẽ giữ bí mật, anh không cần phải lo"
Tần Viễn còn chưa lên tiếng thì Nhất Thiên đã vung lên tay nhỏ lớn giọng nói "Anh nói gì vậy, sao con nghe không hiểu a.
Chú nhỏ có con bao giờ thế? Sao Nhất Thiên lại chưa được nghe nói qua"
Dạ Phàm nghe cậu nhóc nói xong liền sửng sốt, biết bản thân đã suy diễn quá nhiều rồi.
"Chú nhỏ?"
"Phải" Tần Viễn rất bình tĩnh thản nhiên đáp lời, tựa tiếu phi tiếu* xem xét phản ứng của cậu.
Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Dạ Phàm liên tục cúi đầu gập người xin lỗi, trời ạ, có ai hiểu cho nổi nhục này của cậu đây.
Hiện tại cậu mới nhớ ra trong truyện còn có một nhân vật, anh trai của Tần Viễn tên là Tần Nghị.
Khác với em trai đi vào con đường giải trí, y lại kế thừa sản nghiệp to lớn của gia đình.
Hôn nhân của y cũng là do hai bên gia đình sắp đặt, sau vì người vợ ngoại tình mà chia tay.
Về đứa bé trong truyện không miêu tả nhiều lắm.
Bởi vì tác giả bận nói về tình cảm của anh ta đối với Bạch Phong Tịch.
Sau cùng cũng quỳ dưới gối vạn nhân mê.
Bởi vì tốn nhiều thời gian hơn dự định, Dạ Phàm quay về phòng trễ giờ còn bị giáo viên mắng thật thảm.
Đàn anh tiểu Lưu cũng không dám ra mặt nói giúp cậu.
Kì thi lần này Dạ Phàm cảm thấy bản thân phát huy không tồi.
Lúc điểm vừa dán lên bảng thông báo đã nghe hệ thống báo tin.
Dạ Phàm dò tìm tên mình trên 5 vị trí đầu, top 4...!Vừa vặn không nhiều không ít.
"Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 4 điểm chỉ số, 40 tích phân"
"Lại phân vào Khuôn mặt đi" cậu nghĩ hẳn là phải cho điểm khuôn mặt đến trên 50 rồi mới chuyển qua những số liệu khác.
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 48
Dáng người: 25
Làn da: 20
Mị lực: 0
Khí chất: 0
Thể lực: 15
Trí lực:50
Kỹ năng: chưa mở
Tích phân:110
Thanh lưu lượng: 133
Dạo gần đây Dạ Phàm vẫn luôn tích cực biểu đạt năng lực học tập của mình cộng thêm việc tham gia câu lạc bộ phát thanh cũng đã giúp cậu thu thập thêm không ít sự chú ý.
Chờ đến lúc số liệu cao hơn rồi Dạ Phàm rất chờ mong mọi người sẽ phản ứng thế nào.
Dạo gần đây cậu cũng nhìn thấy được vài sự thay đổi trên khuôn mặt, dù không nhiều lắm.
Nhưng đúng là có thay đổi theo hướng tích cực, xem ra hệ thống cũng không có lừa cậu.
Dạ Phàm bất ngờ khi người đến tìm mình so kết quả đầu tiên không phải là Phạm Phạm mà lại là Sở Tử Sâm.
"Hạng của cậu?" Bộ dạng gấp gáp này không giống tác phong bình thường của cậu ta.
"À, là hạng tư"
Nghe xong, vẻ mặt Tử Sâm tốt lên hẳn, lông mày cũng nâng lên cao.
"Tôi hạng 3" xong lại vỗ lên vai cậu "Lần sau nhớ cố gắng" nói xong liền kiêu ngạo quay đầu đi.
Để lại Dạ Phàm chớp chớp mắt ngơ ngác tại chỗ.
Thắc mắc từ lần trước rồi, người này có vấn đề gì với cậu nhỉ! So sánh kết quả? Đột nhiên cảm giác người này tính tình thật giống con nít.
(⇀_⇀)
Phạm Phạm về phương diện học tập cũng chỉ thuộc dạng bình thường không quá giỏi, xếp hạng trong khối chỉ thuộc hạng 78.
Thế nhưng đối với cô nàng đây là lần đầu tiên cô nằm trên hạng 100, xem như là tiến bộ không tồi.
Cô hào hứng đưa cho Dạ Phàm một tấm thiệp "Tuần sau là đến sinh nhật tớ rồi đấy, cậu cũng đến tham gia cho vui nhé"
Không đợi Dạ Phàm trả lời cô nàng đã chạy đi mời những người khác trong lớp.
Chủ nhật Dạ Phàm trở về từ ca làm buổi sáng.
Dạo gần đây nếu không phải cắm mặt vào học thì cũng là đi làm, Dạ Phàm cảm thấy nên thư giãn một chút nên đã đến công viên gần nhà đi bộ hóng mát vào buổi chiều.
Dạ Phàm hiếm có khi không đeo kính ngồi ở băng ghế dài ngắm các cụ đang tập khiêu vũ dưỡng sinh.
Thi thoảng có vào thanh niên chạy bộ và một số người dắt thú cưng đi dạo.
Dưới làn gió nhẹ nhàng, khung cảnh rất bình yên và ấp áp.
Bụp...!Có một cô gái đeo tai nghe chạy bộ có vẻ không biết chai nước mình quăng đã văng ra ngoài sọt rác.
Dạ Phàm không gọi cô gái kia lại mà chỉ đứng lên nhặt rác bỏ vào thùng.
"Đinh...!Nhiệm vụ phó tuyến: Nhặt sạch rác toàn bộ công viên và nhận được sự công nhận của ít nhất 10 người.
Thời hạn 5 ngày.
Hoàn thành thưởng 5 điểm chỉ số bất kì, 50 tích phân,thất bại phạt Rụng hết một nửa số tóc"
Dạ Phàm làm vẻ mặt khóc tang, cảm giác trong lòng vừa chết đi một ít.
"Cái nhiệm vụ quái quỷ gì thế này? Mi có thể để tao sống bình yên hay không? Tự nhiên mặc bộ quần áo đẹp đẽ ra công viên ngồi...!Móc bọc??" (」゜ロ゜)」
Trong lúc bấn loạn đã lỡ bật thành lời nói ra khỏi miệng.
Đúng lúc này có hai bà lão đi bộ ngang qua không nhịn được tò mò quay đầu lại nhìn.
Dạ Phàm chỉ có thể xấu xổ giả vờ cười cười thân thiện để người ta không cảm thấy cậu có vấn đề về thần kinh.
"Hình phạt rụng tóc? Mi cũng ít có ác lắm đấy hệ thống!" Dạ Phàm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hệ