Dạ Phàm xoa xoa đầu cậu nhóc như khen thưởng
“Giỏi như vậy, nhớ lời ông nội nói sao?”
"Tất nhiên rồi, ông nội còn nói với chú nhỏ thế này: “Tao đã nói rồi, nếu vẫn còn ở trong cái ngành giải trí vô bổ kia, đừng có mà lởn vởn trước mặt tao nữa, nghe chưa!”
Nhất Thiên còn quay sang Tần Viễn, mô phỏng lại khung cảnh lúc đó, 1 tay chống nạnh, tay còn lại chỉ thẳng mặt Tần Viễn.
Giọng điệu cũng cố gắng làm cho trầm xuống.
Dạ Phàm giật mình vội vã bịt miệng cậu nhóc lại, quan sát phản ứng của Tần Viễn.
Thế nhưng Tần Viễn có vẻ không mảy may để ý đến, chỉ nhắm hờ mắt và quay mặt đi.
Dạ Phàm lúc này mới nhớ ra 1 chi tiết quan trọng trong cuốn tiểu thuyết mà bản thân đã quên.
Nam phụ Tần Viễn vào nghành giải trí không nhận được sự ủng hộ của gia đình, thậm chí là phản đối khá kịch liệt.
Ba mẹ Tần thường xuyên công tác ở nước ngoài có lẽ cũng đã nguôi ngoai phần nào.
Hoặc đơn giản để mặc hắn tự sinh tự diệt trong giới.
Nhưng ông nội Tần luôn mang theo tư tưởng chính trị, thương trường trong đầu, luôn cảm thấy nghề diễn viên ca sĩ vốn chỉ để mua vui cho người khác.
2 người cũng phải mất kha khá thời gian mới làm dịu mối quan hệ xuống.
Sau khi Tần Viễn đạt giải ảnh đế chứng minh được thực lực bản thân.
Thế nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận việc cháu trai mình vào ngành giải trí.
Dạ Phàm hoài nghi, nếu không phải Tần Viễn có người anh trai tốt tính, với tính cách của mình, Tần Viễn đã bị kéo lên đầu báo thường xuyên rồi.
Nói trưởng thành thì cũng không hẳn là trưởng thành nếu nói là trẻ con thì cũng không đúng lắm.
Đại khái là tính cách hơi tùy hứng đi.
Dạ Phàm lén quan sát Tần Viễn nhưng có lẽ hắn đã phát hiện ra nên liền nhìn về hướng này.
2 người đối mắt trong giây lát, Dạ Phàm hoài nghi có khi nào Tần Viễn biết cậu đang nói xấu hắn không.
Nên cuối cùng vẫn là bản thân thụt vai lại trước, giả vờ đùa giỡn với Nhất Thiên.
Dạ Phàm ngớ người một lúc, phát hiện cư nhiên tài xế đã chở bọn họ về tới nhà chính Tần gia.
“Ách, quên hỏi mọi người, sao lại gọi tôi lên xe vậy? Ca làm việc của tôi vẫn chưa kết thúc!”
“Tôi tưởng quản lý đã nói với cậu rồi chứ, Nhất Thiên được nghỉ hè nên muốn cậu sang chơi với nó.
Hay là, Cậu còn việc bận gì sao, Quản lý có nhầm lẫn gì à?” Tần Nghị vẫn giữ nét cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt hơi nheo lại, làm người khác không dám từ chối.
Dạ Phàm cười cười xã giao nhưng trong lòng thầm mắng.
Các người quyết định sẵn rồi, nhà cũng đã chở đến rồi, ý kiến của tôi còn quan trọng sao?
Mà đúng thật, Tần Nghị nói như thế nào sẽ làm y như vậy.
Dạ Phàm thực sự dành ra nguyên buổi chiều hôm đó chỉ để chơi với Tần Nhất Thiên.
ƪ(‾_‾)ʃ
Dạ Phàm vậy mà thật sự nhập tâm, 2 người hết chơi trốn tìm rồi chơi cờ, mãi đến lúc nhìn ra ngoài trời đã nhá nhem tối.
Đang lúc cậu định mở miệng xin phép về trước thì hệ thống giao nhiệm vụ.
“Đinh… Nhiệm vụ phó tuyến: tối nay ngủ lại Tần gia, hoàn thành thưởng: 6 điểm chỉ số, 60 tích phân.
Hình phạt thất bại: rụng tóc”
Dạ Phàm lập tức rụt lưỡi, may mắn lời còn chưa thốt ra, nếu không thì không biết đường nào mà cứu chữa.
Để ý cái hệ thống này lúc nào cũng ra nhiệm vụ vào thời điểm gây khó xử cho cậu không.
Được rồi, người lớn thì hơi khó lừa, Dạ Phàm chỉ có thể ra tay từ cậu nhóc này mà thôi.
Cậu vờ ôm bụng than “Đói quá nha!”
Nhất Thiên lập tức vểnh tai nghe thấy.
Dạ Phàm bất ngờ lại không thấy cậu nhóc đề cập gì với cậu, 2 phút sau bảo mắc toilet nên chạy đi mất.
Dạ Phàm chớp chớp mắt, kế hoạch chưa gì đã thất bại?
Không để Dạ Phàm đợi lâu, vài phút sau không thấy cậu nhóc quay lại mà người đến lại là người giúp việc.
“Mời cậu đi hướng này”.
Truyện Mạt Thế
Dạ Phàm tuy đầu đầy dấu chấm hỏi nhưng vẫn đi theo.
Qua 2 cái ngã rẽ đi đến phòng ăn lớn, đồ ăn đều đã được bày biện sẵn sàng.
Hoá ra không phải cậu nhóc vô tư không hiểu chuyện, mà là chạy đi bảo mọi người chuẩn bị thức ăn.
Vì chỉ có 1 mình, Dạ Phàm không dám ngồi vào trước, cảm giác sẽ hơi bất lịch sự nên đã đứng ở 1 bên chờ.
Người kế tiếp bước vào phòng ăn là Tần Viễn, hắn xem cậu như không khí, không chào hỏi gì cả mà lướt ngang qua ngồi vào ghế.
Dạ Phàm khó xử, vẫn không dám ngồi vào chỗ, thực sự rất muốn bỏ đi nhưng còn nhiệm vụ thì sao đây.
Qua 5 phút vẫn chưa có thêm ai vào, cậu nhóc Nhất Thiên càng không thấy mặt mũi.
“Cậu sao vẫn còn ở đây!”
Không phải câu hỏi, nghe giống tông giọng muốn đuổi đi hơn, Dạ Phàm nghe ra câu “Sao