Sáng hôm sau
Đại học Q
Hôm nay là ngày Lâm Hạc Hiên đi thị sát.
Đại học Q cũng là một trong những nơi Lâm gia đã bỏ vốn đầu tư vào.
Trợ lý cầm sấp tài liệu trên tay, vừa đi vừa báo cáo tình hình với Lâm Hạc Hiên.
"Lâm tổng, đại học Q so với mặt bằng chung thì nổi bật hơn về khía cạnh nghệ thuật, năm nay chúng tôi định sẽ đẩy mạnh hơn về mảng này...."
Nói về nghệ thuật Lâm Hạc Hiên đột nhiên muốn đến xem phòng nhạc cụ.
Vì là ngôi Trường nghệ thuật có tiếng nên dụng cụ đương nhiên được đầu tư khá tốt.
Trước kia từng có rất nhiều ca nhạc sĩ nổi tiếng xuất thân từ ngôi trường này.
Vẫn còn 10 mét nữa mới đến cửa phòng nhưng từ xa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn.
Bước chân Lâm Hạc Hiên bất giác trở nên nhanh hơn rồi dừng lại ở trước cánh cửa chưa được khép kín.
Trợ lý kinh ngạc vì bước chân dừng lại vội vàng của y.
"Lâm tổng?"
Lâm Hạc Hiên không trả lời mà đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng.
Qua khe hở nhìn vào là bóng lưng của một nam sinh hơi gầy.
Dường như cậu đang ở trong thế giới riêng của mình mà không hề phát giác ra xung quanh còn có sự tồn tại của người khác.
Vì Lâm gia có đầu tư khá nhiều ở phương diện công ty giải trí nên Lâm Hạc Hiên xem như hiểu biết khá nhiều về mặt này.
Thế nhưng đoạn ghi ta Bạch Phong Tịch đánh ra thì lại giống như y chưa từng được nghe qua.
Giai điệu hay như vậy, lại như có thể nghe qua 1 lần liền nhớ.
Không thể nào có chuyện bài hát giống vậy y nghe được mà lại không biết đến.
Không lẽ là sáng tác mới? Lâm Hạc Hiên bị tưởng tượng của mình doạ đến.
Bạch Phong Tịch sau khi ngẫu hứng đàn xong thì mới thấy sự có mặt của 2 người khác nữa.
Cậu giật mình, ghi ta cầm trong tay cũng không chắc chắn, cứ thế va vào mép bàn.
CỘP...
Lâm Hạc Hiên dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý.
Người nọ đi theo y đã gần 2 năm đương nhiên hiểu tác phong làm việc của y.
Trợ lý bày ra vẻ đối với hắn là khuôn mặt tươi cười dịu dàng nhất có thể.
Chủ động nhận việc tiến lên phía trước.
"Xin chào, tôi là tiểu Dương trợ lý của vị Lâm tổng này, đây là danh thiếp của công ty chúng tôi..."
Bạch Phong Tịch cúi đầu siết chặt nắm tay, nếu nhìn kĩ sẽ thấy bả vai cậu ta run nhè nhẹ.
Ánh mắt thì lại tràn ngập sự hoang mang lo sợ.
Lâm Hạc Hiên không đứng gần nhưng cũng bắt đầu cảm thấy chàng trai này thật kì lạ.
Tại sao từ đầu tới giờ 1 chữ cũng không nói.
Y ra dấu cho Trợ lý ngừng nói chuyện.
Rồi tự mình tiến lại gần, lúc này y mới thấy rõ khuôn mặt của Bạch Phong Tịch, là một thiếu niên thanh tú ngoan ngoãn.
"Cậu là sinh viên của trường? Bài hát vừa rồi có phải do cậu tự sáng tác không?"
Bạch Phong Tịch mím môi hồi lâu mới trả lời
"Xin lỗi, anh nhầm rồi, đây không phải do tôi sáng tác.
Chỉ là ngẫu hứng đàn 1 ca khúc mà thôi, cũng không nhớ là đã nghe ở đâu"
"Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước"
Sau khi viện cớ Bạch Phong Tịch liền chào tạm biệt rồi rời đi.
Động tác cực kỳ dứt khoát.
Lâm Hạc Hiên cư nhiên bị ăn Bơ.
"..."
Riêng chỉ có Bạch Phong Tịch mới biết bản thân cậu hoảng loạn chừng nào.
"Xin chào quý khách, bảo hiểm nhân thọ của ngài đã sắp hết hạn, không biết ngài có ý muốn gia hạn không ạ?"
"Bảo hiểm? Trước gửi nội dung bản ký kết cũ qua.
Tôi sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này!"
Mặc dù chỉ là 1 cuộc gọi Bình thường nhưng dường như khuôn mặt Dạ Phàm không rõ vì sao rất nhanh tối sầm lại.
Ngay cả hệ thống, thấy được vẻ mặt của cậu sau khi đọc bản hợp đồng bảo hiểm nhân thọ được gửi qua cũng nhận thấy cậu có gì đó không ổn.
Thật hiếm khi ngoài nhiệm vụ hệ thống mở miệng hỏi thăm
"Như thế nào? Sao Nhìn mặt cậu tái mét thế?"
Dạ Phàm thở dài một hơi, một lúc sau mới lên tiếng
"Nhớ cái hôm đầu tiên khi tôi vừa trọng sinh vào thân xác này không?"
"Đương nhiên là nhớ chứ!"
"Hôm đó tôi phát hiện đầu giường có 1 lọ thuốc ngủ, có dấu hiệu đã bị mở nắp.
Và bên trong đã vơi đi một nửa số thuốc"
"Thì...?" Hệ thống vẫn chưa tìm ra mối liên kết giữa các dữ liệu mà Dạ Phàm đưa