Lúc nãy cậu có nói chuyện với Viện trưởng bà họ Ninh là một người phụ nữ với khuôn mặt tròn khá phúc hậu.
Lúc đầu phản ứng của bà khi cậu nói đến việc từ thiện có hơi lạ.
Sau thấy cậu tự tay xuống bếp sắc mặt bà mới khá hơn 1 chút.
Ninh Viện trưởng vỗ vỗ tay nhằm thu hút sự chú ý của đám trẻ.
"Anh trai này tên là Dạ Phàm, bữa cơm hôm nay do 1 tay anh ấy nấu đấy.
Mấy đứa cùng ngồi lại nếm thử tay nghề của ảnh nào!"
Dứt lời rất nhiều ánh mắt tò mò chuyển hướng về phía cậu.
"Không bằng cùng ngồi vào bàn đi, có vẻ mọi người đều đói cả rồi"
Đám nhỏ nghe vậy liền phấn khích hô to, rất nhanh đã yên vị chỗ ngồi.
Chỉ là...!Theo Dạ Phàm quan sát, đám trẻ có vẻ nhỏ tuổi hơn thì rất hào hứng về các món ăn nhưng ngược lại có vài đứa trông lớn tuổi hơn lại không hứng thú gì mấy.
Thậm chí chỉ ngồi đó mà không có vẻ gì là muốn ăn.
Biểu hiện rõ nhất là 3 đứa trẻ ngồi phía đối diện cậu.
Có 1 cặp nam nữ tầm 7 tuổi lớn lên rất giống nhau, Dạ Phàm còn hoài nghi 2 đứa là sinh đôi nữa cơ.
Bé gái trông khá nhút nhát, khuôn mặt nhìn đồ ăn tràn đầy vẻ thất vọng.
Còn bé trai thân hình có vẻ gầy hơn bé gái một chút, làn da cũng hơi xanh xao, cậu bé nhìn mọi thứ 1 lượt rồi cũng không hề có động tác tiếp theo.
Bé trai khoảng tầm 9, 10 tuổi còn lại thì thể hiện sự ghét bỏ ra mặt cực kì rõ ràng.
Dạ Phàm bắt đầu tiếp cận từ bé gái có vẻ nhút nhát ít nói trước
"Chào em"
Cô bé khi ăn cũng không buông con gấu bông ra khỏi tay.
Thấy cậu lại gần liền giấu mặt đằng sau gấu nhỏ, chỉ lộ mỗi cái má bánh bao cùng nử bên chỏm tóc được thắt bím.
Dạ Phàm bị hình ảnh quá đỗi dễ thương này đánh úp, nụ cười liền rạng rỡ thêm mấy phần.
"Anh tên Dạ Phàm, còn em tên gì?"
3 giây, 10 giây trôi qua...
Chào hỏi không thành công, Dạ Phàm chuyển ánh mắt sang đồ vật trên tay cô bé.
"Chú gấu của em dễ thương quá, nó tên gì thế?"
Cậu thành công thu hút sự chú ý, cô bé lúc này mới chịu lộ ra đôi khá to tròn, hơi ngập ngừng nói
"Bạn ấy...!tên Kyky"
"Kyky, cái tên hay thật đấy, bạn ấy là nam hay nữ vậy?"
Nghe Dạ Phàm hỏi câu này mắt cô bé liền sáng lên.
"Là nữ ạ!"
Có tiếng nói chung rất nhanh Dạ Phàm đã làm thân được với cô bé và hỏi vài vấn đề sâu hơn.
Bé gái gọi là Phó Tinh
Hỏi ra mới biết không phải cô bé không thích ăn mà là bé bị dị ứng với gà, mà những món đặt trước mặt bé đều là gà nên bé mới không thể ăn.
Giáo viên ở đây chỉ có 4 người tính cả viện trưởng, 1 người khác đã nghỉ do bệnh.
Các cô khác đều ưu tiên chăm mấy bé nhỏ trước nên tạm thời không có ai giúp cô bé lấy món khác.
Bé trai quả thật là em trai sinh đôi của tiểu Tinh, tên cũng gần giống nhau gọi là Phó Tịnh.
Sức khỏe cậu bé khá kém nên phải ăn thức ăn dễ tiêu hóa,thanh đạm ít dầu mỡ.
Giải quyết được vấn đề của cặp sinh đôi Dạ Phàm rốt cuộc tiến đến chỗ của cậu nhóc lớn tuổi nhất trong trại.
Cậu nhóc thể hiện thái độ khó chịu rất rõ ràng khi thấy Dạ Phàm đến gần.
Đến lúc Dạ Phàm bắt chuyện thì cậu nhóc lập tức đứng dậy hất đổ tô canh ngay trước mặt mình.
Rất nhiều bé nghe tiếng động lớn giật mình hướng ánh mắt sang bọn họ.
Dạ Phàm cũng kinh ngạc không kém, không rõ tại sao cậu nhóc lại có phản ứng phản nghịch như vậy.
Có 1 giáo viên trẻ chú ý đến muốn mở miệng lại bị cậu ngăn cản.
Dạ Phàm lùi lại nửa bước chân, cũng không tiếp tục nói chuyện 1 cách nhân từ nữa.
"Em không nên làm uổng phí thức ăn như vậy.
Dù em không muốn ăn nhưng có thể để lại cho các bạn nhỏ khác ăn"
Giọng điệu tuy cứng rắn nhưng rất bình lặng, không có vẻ nóng nảy hay tức giận.
Cậu nhóc vẫn khoanh tay mím môi, không có ý định hối lỗi.
"Ít nhất có thể cho anh biết lí do em làm vậy, được chứ?" Cuối câu Dạ Phàm cố tình nhẹ giọng lại 1 chút.
Mãi một lúc sau Dạ Phàm cứ nghĩ cậu bé sẽ không trả lời nhưng giọng nói đầy kiêu ngạo kia lại vang lên.
"Điều kiện trao đổi của anh là gì?"
Dạ Phàm không thể hiểu nổi "Hả??"
Sở Hi không kiên nhẫn, khuôn mặt không giấu được vẻ khinh thường
" Điều kiện đổi lấy bữa ăn này là gì? Sự nổi tiếng? Danh dự? Hay giấy chứng nhận từ viện trưởng? Anh nói đi?"
Dạ Phàm bắt được vài từ trọng tâm, không nghĩ đứa nhỏ mới bao lớn đã rành rõi như vậy.
Hiểu được cậu nhóc đã hiểu lầm cậu, có lẽ trong quá khứ nơi này đã từng xảy ra vài chuyện không hay nên mới khiến thằng bé phản ứng kịch liệt.
Nó làm cậu nhớ đến phản ứng kì lạ của viện trưởng lúc mới gặp.
"Anh không phải nghệ sĩ cũng không phải là nhà tài trợ nên những thứ như sự nổi tiếng hay danh dự gì đó anh thực sự không cần đến"
Ngừng một lúc Dạ Phàm nói tiếp, giọng điệu rất bình dị chân thành, cũng không xem cậu bé như cậu nhóc mà đối đãi
"Thực sự anh cũng đã suy nghĩ nhiều lắm trước khi đến đây.
Nếu anh có sự nổi tiếng như nghệ sĩ thì có thể gọi vốn từ thiện, còn nếu như là nhà tài trợ thì có thể hỗ trợ tiền bạc và như yếu phẩm cho các em rồi"
Lần này đổi lại là cậu nhóc sững người, dù vẫn chưa tin tưởng lắm nhưng đã bớt phòng bị hơn.
Giọng điệu vẫn là kiêu ngạo như trước.
"Vậy anh đến đây làm gì chứ?"
"Vì anh chỉ có tấm lòng này và chút sức mọn nên chỉ có thể nấu cho mọi người vài món ăn Bình thường mà thôi"
Nghe vậy cậu nhóc liền nhớ đến bát canh bản thân vừa đổ đi, mặt hơi tái.
Sở Hi còn chưa mở miệng,