Lúc Tần Viễn quay về phòng thì Dạ Phàm đang ngồi nghịch điện thoại, đại khái là chơi giải đố, Tần Viễn vào lúc nào cậu cũng không biết, chỉ thấy cắm mặt vào điện thoại.
"Đưa tay cậu đây"
Dạ Phàm đang tập trung chơi game nên theo phản xạ tự nhiên mà nâng tay trá lên, tai phải vẫn tiếp tục bấm màn hình.
Đến lúc phát giác Dạ Phàm đã thấy bàn tay cậu đã được bọc bởi miếng băng cá nhân hình Pikachu vô cùng dễ thương.
Dạ Phàm ngẩng đầu, ánh mắt như muốn nói thì ra gu của ảnh đế là như thế này.
Tần Viễn đen mặt thầm mắng Hạ Vy.
Hạ Vy bị gọi tên lúc này vừa định ra ngoài liền hắt xì 2 cái liên tục.
Trợ lý lo lắng đến gần
"Chị nên mặc thêm áo vào đi, trời sắp trở lạnh rồi đấy"
====
Lục Tô Tô về đến phòng, vỗ vỗ trái tim còn đập rất nhanh của mình.
Lúc cô nghe Tần Viễn muốn đuổi việc tên bảo an đã rất hồi hộp nhưng may mắn là anh ta không để ý đến cô.
Còn nghĩ bản thân thoát nạn không ngờ rất nhanh đã có người tìm đến.
Vốn cô nghĩ rằng trợ lý quay về nhưng người mở cửa ra lại là tên bảo an lúc nãy.
"Anh tại sao lại đến đây?" Lục Tô Tô có chút dè chừng nhưng không biểu hiện quá rõ ràng.
"Cô Lục, cô mau đi giải thích chuyện lúc nãy cho Tần Viễn đi, rõ ràng là tôi vì bảo vệ cô nên mới có hành động như vậy"
Có lẽ vì bị đuổi việc quá bất ngờ, tên bảo an có hơi không kiềm chế được cảm xúc.
"Tôi cũng không có bảo anh ra tay với người ta, hiện tại lôi tôi vào làm gì?" Lục Tô Tô rốt cuộc cũng không giả vờ nỗi nữa.
Tại cái tên khố.n này mà Tần Viễn đã có ấn tượng xấu với cô rồi.
"Hả? Nếu không phải cô một hai bảo tên đó là kẻ biến thái theo đuôi thì tôi nào dám đá.n.h người chứ hả?"
Lục Tô Tô không còn giữ được sắc mặt Bình thường nữa rồi.
Cô chanh chua rống lên
"Ha, còn không phải do anh mê mẩn sắc đẹp của tôi sao? Anh so với mấy tên bi.ến th.ái chả khác gì mấy đâu!"
"Cái gì? Giờ cô muốn phủi sạch hết trách nhiệm à? Không dễ thế đâu"
Gã ta bắt đầu to tiếng doạ nạt, mỹ nhân gì đó nào có thời gian nghĩ đến nữa.
"Anh, anh muốn làm gì? Tôi la lên đấy!"
Lục Tô Tô sợ hãi lùi bước chân khi thấy hắn ta liên tục sấn tới.
Còn chưa kịp la lên đã bị hắn ta bịt miệng lại.
Lục Tô Tô giãy dụa nhưng sức lực yếu ớt căn bản không thể thoát ra.
"Nói tôi bi.ế.n th.á.i phải không? Để bây giờ tôi cho cô biết bi.ế.n Th.á.i thực sự là như thế nào!"
"Ưm...ưm...." Lục Tô Tô bị bịt miệng không thể la thành tiếng, chưa bao giờ cô cầu mong trợ lý của mình quay lại như lúc này.
....
Mà trong lúc 2 người đang cãi nhau lại không hề hay biết trước cửa có người đã ghi âm lại hết đoạn hội thoại của bọn họ.
Hắn bấm nút lưu rồi gửi qua tin nhắn cho 1 người khác.
Tần Viễn vừa tạm biệt luật sư xong thì điện thoại run lên.
Màn hình hiện lên tin nhắn là 1 tệp đính kèm và dòng chữ.
[Hoàn thành nhiệm vụ]
Tần Viễn không trả lời, mặt không đổi sắc cất di động lại vào túi.
Đúng vậy, lúc nãy hắn đã thuê người thổi tiếng gió bên tai tên kia để hắn ta tìm Lục Tô Tô gây phiền phức.
Người này đắc tội với hắn 2 lần, không thể để yên được.
Tần Viễn có lẽ đã quên mất, lần thứ hai Lục Tô Tô gây chuyện là với Dạ Phàm chứ không phải là hắn.
Bất giác lại gom 2 người thành một.
Lúc Tần Viễn quay lại phòng đã thấy Dạ Phàm đang đứng trước cửa.
Cậu là cố tình đợi Tần Viễn về để chào tạm biệt, cũng không thể không nói lời nào đã rời đi được.
"Không nghĩ sẽ làm phiền anh như vậy, tôi nghĩ tôi nên về trước"
"Không sao, Là Tống Thần nhờ cậu làm việc, là hắn làm phiền cậu" Tần Viễn không hề có chút tội lỗi đem lỗi lầm đổ lên đầu người quản lý.
Tống Thần đang bù đầu bù cổ họp trong công ty "Hắt xì, Hắt xì..."
Ngay lúc Dạ Phàm quay lưng đi Tần Viễn vô tình thấy được vết bầm trên cùi chỏ của cậu, Hắn lập tức giữ lại cổ tay cậu.
Tần Viễn cũng hơi bất ngờ vì sự thất lễ của mình.
Chỉ là hắn đã hành động trước khi bản thân kịp suy nghĩ.
Dạ Phàm nghi ngờ nhìn hắn.
Không nghĩ 1 màn này bị Hạ Vy đi ngang qua bắt gặp.
"A Viễn, cậu vẫn chưa đi sao? Mọi người đều đang chuẩn bị đi rồi đấy, vai chính như cậu làm sao thiếu được chứ!"
Thực ra Hạ Vy so với Tần Viễn còn lớn hơn 2 tuổi nên gọi như vậy quả thật không tính là thất lễ.
Thế nhưng nghe vào tai Dạ Phàm, làm cậu nghĩ rằng 2 người có mối quan hệ rất thân thiết.
Cậu nhất thời quên mất trong cuốn tiểu thuyết mình đọc thì mối quan hệ của 2 người bọn họ chỉ là bạn bè đồng nghiệp Bình thường.
Chỉ là cảm giác trong lòng có chút kì quái thế nhưng tạm thời cậu chưa suy nghĩ ra nó là gì.
Ánh mắt Hạ Vy nhìn đến 2 cánh tay đang nắm lấy nhau của 2 người nam nhân, nở nụ cười kì quặc.
Nội tâm Hạ Vy lúc này *trời ạ, ship ship tui ship cặp này, cái size này quá đỉnh rồi, lần đầu tiên cô thấy Tần Viễn chủ động thân mật với 1 người khác đấy*
Tần Viễn đương nhiên không biết Hạ Vy đang bổ não cái gì, theo bản năng bỏ tay đang nắm ra.
Dạ Phàm lại nghĩ là anh sợ Hạ Vy hiểu lầm nên mới giữ khoảng cách với cậu.
"Mọi người đi trước đi, tôi