Triệu Khang Nhạc vội vàng nói: “Tiểu Mục cậu nghe tôi nói, không liên quan tới tôi.
Không phải tôi mật báo! Là sếp một mực đòi đi cùng tôi.” Trình Gia Mục im lặng lôi hắn qua một bên, nhỏ giọng nói: “Tôi đang nói, chuyện Hoắc tổng sẽ ở đây một thời gian là thế nào? Không phải nói mấy ngày nữa là phải trở về sao?”
Triệu Khang Nhạc vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi thực sự không hiểu ý của sếp, tôi chỉ nghe thấy anh ấy gọi điện muốn điều hai bảo tiêu tới cho cậu và Đồng Hoài Cẩn.
Có lẽ là sếp không yên tâm cho sự an toàn của cậu, muốn chờ bảo tiêu đến rồi mới đi chăng?”
Cứ như vậy, hai ngày sau bảo tiêu đã đến.
Nghe nói là lính đặc chủng xuất ngũ, được mời về từ công ty bảo an nổi danh cấp quốc tế, giá cả cũng không thấp.
Nhưng cho dù bảo tiêu đã tới, sếp lớn của bọn họ vẫn tìm đến studio thăm hỏi mỗi ngày, đôi khi còn mang theo laptop vào phòng nghỉ ngơi làm việc, thi thoảng lại gọi điện chỉ huy từ xa.
Hoắc Dật là tổng giám đốc của giải trí Gia Sang, cũng là một minh tinh nổi tiếng, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại còn có tài, quả thực là một người đàn ông 5 tốt cái gì cũng có.
(đẹp – tình – quyền – tiền – tài) Lúc không có việc gì làm thì lại tìm một cái ghế ngồi xem bọn họ quay phim.
Mấy cô gái trẻ như muốn phát cuồng, người to gan còn muốn qua bắt chuyện nhưng đều bị hắn lễ phép từ chối.
Dù vậy cũng không thể dập tắt nhiệt tình của các thiếu nữ, bọn họ còn nghe nhau mà chú trọng cách ăn mặc hơn, không có chuyện dậy không nổi đợi tới giờ làm mới vội vàng trang điểm nữa.
Bao gồm cả thợ trang điểm cũng không muốn để Hoắc Dật thấy dáng vẻ lúc chưa trang điểm của mình.
Đối với loại chuyện này, Trình Gia Mục biểu thị cậu đã cạn lời.
Mấy cô nhóc này vốn dĩ mở miệng là vây quanh mình, kêu một tiếng ‘tiểu Mục’, ‘anh Mục’ giờ lại quay ngoắt.
Còn nữ chính Lý Tử Bồng lại tỏ vẻ khinh thường: Hoắc tổng có thể để ý mấy thứ phấn son tầm thường này của các cô sao?
Trình Gia Mục cảm thấy tương đối mông lung, nhưng dù gì cậu cũng không còn là ảnh đế Viên Mục, lòng thầm nghĩ cũng không nhất thiết phải so cao thấp mấy chuyện này với hắn.
Sự khinh thường của Lý Tử Bồng được thể hiện hết sức rõ ràng, nhất là lúc Hoắc Dật từ chối những món đồ ăn vặt mà mấy cô bé kia đưa qua.
Cô sẽ không chủ động đi tìm Hoắc Dật, Lý Tử Bồng cũng là người trong giới lâu năm, cô biết rõ như vậy sẽ không thể khiến đàn ông động tâm mà phải dẫn dụ hắn chủ động theo đuổi.
Nhờ có sự xuất hiện của Hoắc Dật, đại bộ phận nữ giới trong đoàn làm phim đều gắng giữ vững tinh thần, trang điểm tinh xảo, ngay cả thái độ làm việc cũng đoan chính hơn không ít.
Mặc dù, dưới một góc độ nào đó thì Hoắc Dật tới khảo sát đoàn làm phim cũng là chuyện tốt, nhưng một hai ngày thì còn tốt chứ liên tục mấy ngày… Thạch Trường An có chút không hiểu nổi.
Nhân lúc nghỉ giải lao, Thạch Trường An sờ sờ lớp râu quai nón rậm rạp, ngữ khí cũng không xem như khách khí, hỏi Hoắc Dật: “Hoắc tổng à, có phải cậu có ý kiến gì với bộ phim này hay không?” Nói thế nào thì bộ phim này cũng có phần đầu tư của Gia Sang, nam chính lại là bộ mặt của công ty, nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ.
Nhưng Thạch Trường An không giống với những đạo diễn khác, hắn xuất thân từ đài quốc gia, trên người còn có quân hàm, hưởng thụ cấp đãi ngộ ngang với thiếu tướng đó.
Hắn không cần hạ mình trước nhà đầu tư, đã đầu tư vào phim của hắn thì chỉ có kiếm bộn chứ không thể lỗ, xem như bỏ đồ kiếm một chén canh, nói không chừng Hoắc Dật còn phải tìm người kiểm kê kết quả ấy.
Nếu như Hoắc Dật muốn giữa đường nhét thêm diễn viên hoặc là muốn hắn sửa kịch bản, cho nghệ sĩ của Gia Sang thêm đất diễn hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Hoắc Dật lại lắc đầu, không mất lễ phép nói: “Đạo diễn Thạch nói đùa, chỗ ngài chỉ đạo nghệ thuật làm sao còn đến phiên người khác xen vào? Chẳng qua là đã thật lâu tôi không diễn xuất nên muốn đến xem để tìm cảm giác, không biết là có quấy rầy ngài hay không?”
Hóa ra là như vậy, nói ra thì đã hơn nửa năm Hoắc Dật không tham gia diễn xuất, trước đó chí ít thì hàng năm đều diễn một bộ hoặc là quay phim truyền hình.
Mặc dù lượng làm việc không lớn nhưng cũng đủ để hắn duy trì sự hiện diện.
Vậy là hắn dự định đi diễn tiếp rồi sao? Bất kể nói thế nào, chỉ cần không phải muốn khoa tay múa chân ở chỗ mình là tốt rồi.
Trong lòng Thạch Trường An như buông được gánh nặng, cũng nhiệt tình hơn cười cười đáp lại: “Nói gì vậy chứ, cậu nguyện ý đến đây tôi hoan ngênh còn không kịp, dự định diễn phim của ai thế? Tôi nghe nói Tống Thần đang chuẩn bị phim mới, quyền đạo diễn bộ phim sáu tháng cuối năm thuộc về hắn.”
Ngồi nghe Thạch Trường An nói nhưng ánh mắt Hoắc Dật lại một mực nhìn về hướng đối diện cách đó không xa.
Trình Gia Mục và Viên Đào Đào đang sánh vai ngồi cạnh nhau, dường như đang cùng chia một túi đồ ăn vặt, cười cười nói nói cử chỉ mười phần thân mật.
Hoắc Dật híp mắt lại đầy nguy hiểm.
Hắn hỏi: “Đạo diễn Thạch, cô gái kia là ai?” Thạch Trường An nhìn thoáng qua: “A, cô bé đó là trợ lý thực tập của tôi, vẫn đang là học sinh, còn xuất thân chính quy từ Trung Ảnh.
Cậu đừng thấy con bé còn ít tuổi, thật ra rất có thiên phú cũng rất biết cố gắng, đúng rồi tên là Viên Đào Đào, là tiểu Mục của Gia Sang các cậu đề cử cho tôi đó.”
“Viên Đào Đào?” Hoắc Dật cũng có ấn tượng với cái tên này.
Hắn còn nhớ chính là cô gái này, lúc Trình Gia Mục tham gia “Khiên chiến sung sướng” của đài Sơn Trúc được sắp xếp ngồi phía trước.
Thợ quay phim còn cho cô nàng lên sóng không ít, chính là người khóc dữ dội nhất lúc Trình Gia Mục hát ca khúc ‘Từng trải’.
Trừ việc đó thì Triệu Khang Nhạc cũng từng nói với hắn, có một cô gái tên là Viên Đào Đào đi cùng bọn họ lúc tới thử vai.
Lúc ấy hắn đã khắc sâu ấn tượng về cô gái này, chẳng qua Viên Đào Đào là đàn em của Trình Gia Mục, nói không chừng cũng là học sinh của Khổng Nhạc Tiềm.
Cơ hội lớn như vậy, đưa thêm một học sinh tới trải nghiệm chút chuyện đời cũng dễ hiểu.
Huống hồ, Trình Gia Mục quả thực là người cong không uốn nổi nên hắn cũng không để ý chuyện với cô ta, nhưng bây giờ nhìn lại, đây rốt cuộc là tình huống gì? Quan hệ của hai người họ cũng quá tốt rồi đi? Hoắc tổng bắt đầu ăn dấm, rất có xu thế muốn biến thân thành ‘Ngao tổng’, thế nhưng đang ở studio nên cũng không tiện phát