Rốt cuộc Trình Gia Mục cũng bổ trang xong, bên kia đạo diễn Trương đã thúc giục nhân viên công tác bắt đầu chuẩn bị, cũng có nghĩa là sẽ lập tức khai máy.
Các diễn viên cũng lục tục đi ra, chỉ có Khương Tư Thuân là vẫn ngồi nghỉ ngơi trên chiếc ghế trong góc, không hề nhúc nhích.
Trình Gia Mục vừa rồi bị nắng chiếu nên giờ cũng rất khát.
Triệu Khang Nhạc không biết đã chạy đi đâu, Trình Gia Mục đành phải tự mình tìm nước uống.
Đồ uống lạnh mà nhãn hiệu này cung cấp đều nằm trong tủ lạnh tại phòng nghỉ lớn phía đối diện, giờ mà đi qua lấy hẳn sẽ không kịp.
Cậu nhớ trong phòng trang điểm còn có một bình nước đang uống dở, cũng vẫn đủ lạnh, nước đá trong bình ban nãy vẫn còn đang tan ra.
Cậu đảo mắt nhìn một vòng, rất nhanh đã tìm được chai nước kia.
Nó nằm ở vị trí bắt mắt nhất mà cậu vừa ngồi trang điểm, bên ngoài lại vang lên tiếng của đạo diễn Trương.
Một nhân viên công tác đi tới gọi Trình Gia Mục và Khương Tư Thuân, nhắc họ nhanh một chút rồi lại đi tìm những người khác.
Trình Gia Mục cầm đồ uống lên, quay đầu nói một tiếng: “Tôi uống nước xong sẽ qua ngay.”
Sau đó ánh mắt của người đó lại chuyển hướng qua chỗ Khương Tư Thuân.
Hắn chỉ an tĩnh ngồi đó, rõ ràng không có việc gì lại vẫn cứ ngồi đó.
Nhân viên công tác đáng thương có lẽ sẽ phải đích thân đỡ hắn ra ngoài.
Khương Tư Thuân có hơi bất đắc dĩ, chậm rãi đi ra ngoài, lúc gần đi vẫn không quên liếc Trình Gia Mục một chút.
Trình Gia Mục có chút buồn bực, luôn cảm thấy hôm nay Khương Tư Thuân có chỗ nào đó là lạ.
Mặc kệ hắn muốn giở trò gì, lão tử cũng sẽ cùng chơi với hắn.
Nghĩ như vậy, Trình Gia Mục vặn nắp bình ra, bọt khí trong chai đồ uống có ga sủi lên mấy tiếng nho nhỏ.
Trong thời tiết mùa hè nóng bức này, uống một hớp đồ uống ướp lạnh quả là cảm giác hưởng thụ hiếm có.
Theo tiếng chất lỏng chảy ra khỏi bình, cửa phòng trang điểm phía sau cũng ‘phanh’ một tiếng bị đá văng ra.
Hai người Doãn Khang Hòa và Triệu Khang Nhạc trước sau vọt vào, nhìn thấy bình đồ uống trên tay Trình Gia Mục mặt hai người đều đồng loạt lộ ra biểu cảm như gặp quỷ.
Triệu Khang Nhạc lắp bắp nửa ngày cũng chưa nói ra được một chữ, Trình Gia Mục bị hai người bọn họ nhìn tới nỗi sợ hãi nổi cả da gà.
Doãn Khang Hòa đen mặt mắng một câu thô tục, Triệu Khang Nhạc thì một mặt tuyệt vọng, người đàn ông có thân thể không tính là nhỏ bé này vậy mà còn nhỏ nước mắt, như kiểu sẽ lập tức bật khóc.
“Đều tại tôi, chuyện này đều tại tôi! Tôi phải biết Hộ Bằng tìm tôi thì sẽ không có chuyện gì tốt, làm sao tôi lại tin gã cơ chứ! Mới đi ra một lát đã để bọn họ ra tay.
Không được, tiểu Mục không thể quay nữa, bây giờ đi ngay đi, nói là vết thương cũ của cậu tái phát?” Triệu Khang Nhạc không ngừng nói luyên thuyên.
Doãn Khang Hòa cũng cau có, hết sức nghiêm túc nói: “Như vậy cũng không được, phóng viên đều đã chặn hết cửa ra vào.
Mẹ nó chứ, bây giờ cuối cùng cũng biết vì sao hôm nay phóng viên lại vô duyên vô cớ mà đến như thế.
Phải tìm biện pháp khác.” Hắn dùng tay đẩy gọng kính vàng trên mắt, so với Triệu Khang Nhạc thì bình tĩnh hơn nhiều.
Trình Gia Mục nhịn không được hỏi: “Hai người, là vì thứ này sao?” Nói rồi, cậu giơ lên chai đồ uống trong tay.
Triệu Khang Nhạc liền cứng ngắc như khúc gỗ, ánh mắt càng thêm thê lương mà nhìn Trình Gia Mục, chậm rãi gật đầu.
Doãn Khang Hòa thì duỗi tay ra ngắt lời cậu: “Bây giờ mà đi thì khẳng định là không được, nếu như tạo ra chút hỗn loạn thì sao? Có thể đục nước béo cò…” Một khi đầu óc Doãn Khang Hòa đã chuyển động thì người khác rất khó chen vào miệng.
Tiếng đạo diễn Trương ở bên ngoài lần nữa vang lên, vẫn đang thúc giục, hiện giờ toàn bộ đoàn làm phim cũng chỉ chờ một mình cậu.
Không khí bên trong phòng hóa trang nho nhỏ căng thẳng tới cực điểm, Doãn Khang Hòa còn đang không ngừng líu lo mà đưa ra các kế hoạch khả thi.
Trình Gia Mục không thể nhịn được nữa, hô to một tiếng: “Ngừng!”
Tiếng bước chân bên ngoài đang tới rất gần, hẳn là nhân viên công tác lại đến thúc giục.
Trình Gia Mục vừa mới hô lên, Triệu Khang Nhạc và Doãn Khang Hòa đều im lặng, cậu hạ thấp giọng nhanh chóng nói: “Tôi không có uống.”
Sau đó còn đưa chai đồ uống cho bọn họ: “Cái này, hai người cất kỹ đi.
Tôi cảm thấy có vấn đề cho nên không uống, đợi lát quay xong lại nói.
Đúng rồi anh Nhạc, đi mua cho em một lon nước Thảo Cỏ nhé, khát muốn chết rồi.
Cứ như vậy nha.”
Nhân viên công tác lần thứ hai nhận lệnh tới phòng trang điểm, cửa vừa mở đã gặp Trình Gia Mục đang muốn đi ra.
Người kia nhìn thấy Trình Gia Mục liền thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Trình lão sư, bên kia đều đã chuẩn bị kỹ càng chỉ chờ anh thôi ạ, mau cùng tôi qua đó đi.”
Trình Gia Mục gật gật đầu, rất nhanh đã bước vào trường quay.
Sau khi cậu đi, để lại hai người kia trong phòng trang điểm, đôi bên đưa mắt nhìn nhau đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Trình Gia Mục nở nụ cười nói xin lỗi với đạo diễn Trương và mấy vị diễn viên: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi tới nhà vệ sinh nhưng lúc trở về lại lạc đường.”
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, cười cười nói không sao.
Khu vực phim trường này nằm trong tòa cao ốc, thời gian xây cũng khá sớm cho nên phòng vệ sinh đều nằm ở bên tòa B.
Mặc dù khoảng cách không xa nhưng đường đi từ tòa A tới tòa B khá lắt léo, nếu như chưa quen thuộc với nơi này sẽ rất dễ bị lạc đường.
Chỉ có Khương Tư Thuân, khi nghe lý do thoái thác của cậu thì ý tứ sâu xa nhìn qua một cái.
Hộ Bằng đứng cách Khương Tư Thuân không xa, không chút che giấu mà nhìn Trình Gia Mục, lộ ra nụ cười mập mờ và hàm răng không chỉnh tề.
Trình Gia Mục nhìn thấy Hộ Bằng liền sẽ không tự chủ được mà có chút sợ hãi, phần lớn là bởi vì nỗi ám ảnh hắn lưu lại cho Trình Gia Mục quá sâu.
Đầu tiên là hắn tự tay giết cậu, sau này còn là cưỡng gian không thành, thử hỏi một người bình thường đối diện với chuyện này, khi gặp lại không phải sẽ vô thức nhớ lại những chuyện đã xảy ra sao?
Một phần nguyên nhân nhỏ khác đó là, kẻ tên Hộ Bằng này có chút biến thái.
Từ đời trước Trình Gia Mục đã không thích tiếp xúc với hắn, đời này thì lại càng thêm trầm trọng, hắn còn không thèm che giấu dục vọng và ham muốn trần trụi trong mắt.
Trình Gia Mục bất chấp cả người đều đang nổi da gà, dưới sự quan sát của các vị quản lý trong công ty quảng cáo, ống kính của nhóm phóng viên