“Lần đầu tiên gặp mặt? Chẳng lẽ không phải tại tiệc rượu kia?” Trình Gia Mục hỏi.
Hoắc Dật: “Dĩ nhiên không phải, đó là chuyện sau khi em ra mắt.
Lúc đầu em còn không muốn đi, nhưng nghe nói anh sẽ đến nên mới cố ý chạy tới, kết quả còn bị anh chán ghét.”
Trình Gia Mục không thừa nhận: “Sao lại chán ghét từ lúc đó, không phải.”
Hoắc Dật truy vấn: “Vậy tại sao anh chỉ đối xử lãnh đạm như vậy với một mình em?”
Trình Gia Mục nghĩ nghĩ, nói: “Thực ra, tôi tương đối thù dai.”
Hoắc Dật: “Cái gì?”
Trình Gia Mục cười ha ha: “Sao cứ cái gì mãi như thế, chính là nhìn cậu lóa mắt như vậy nên thấy không vừa mắt thôi.
Toàn bộ ánh mắt của phái nữ trong hội trường đều bị cậu hút đi, phải biết là cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn luôn là tiêu điểm đó.”
Hoắc Dật bật cười: “Không phải thật sự là nguyên nhân đó chứ?”
Trình Gia Mục từ chối cho ý kiến, không muốn tiếp tục xoắn xuýt với vấn đề này.
Hoắc Dật thức thời nói: “Lúc ấy vì để đạt được sự chú ý của anh, em còn cố tình xem hết tất cả phỏng vấn liên quan đến đối tượng yêu thích của anh, đều là mấy thứ như hi vọng đối phương ôn nhu, đoan trang, có lễ phép.”
Trình Gia Mục mặt không thay đổi nghĩ: Hiện tại rốt cuộc tôi cũng biết mình thích cái dạng gì, không sai chính là như cậu đó ngài tổng giám đốc bá đạo.
Vậy mà tôi lại là một bệnh nhân mắc chứng Stockholm thời kỳ cuối.
Sau đó cậu mở miệng nói: “Cái này mà cậu cũng tin? Chẳng lẽ cậu chưa từng nhận phỏng vấn hay sao? Cái đó đều là bản thảo mà công ty chuẩn bị kỹ càng, cứ nói theo là được.”
Hoắc Dật cười khổ, hắn có thể tiếp nhận loại phỏng vấn như thế ở đâu? Ngay tới quay phim cũng là vì muốn có cơ hội tiếp cận đối phương, mà bản thảo phỏng vấn viết như thế nào đều là chuyện của bộ phận PR.
Hắn là một đại tổng tài, những chuyện này đâu tới phiên hắn nhọc lòng.
Trình Gia Mục hỏi: “Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi nghe, rốt cuộc lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?”
Hoắc Dật đáp: “Lần đầu tiên em gặp anh là nhờ bên trên sắp xếp.
Từ rất sớm, lúc ấy anh vừa mới nổi tiếng nên muốn gặp anh vẫn tương đối dễ dàng, nhưng nhất định là anh không có ấn tượng.”
Trình Gia Mục có một chút hiếu kì, hỏi: “Vậy cậu có thất vọng không? Khi so sánh với người trên màn ảnh?”
Hoắc Dật lắc đầu: “So với trên màn ảnh anh còn có lực hấp dẫn lớn hơn.
Lần đầu tiên chúng ta xem như chân chính gặp mặt nhau là vào sáu năm trước, ở một hoạt động phía sau hậu trường.”
“Khi đó anh vốn đang nghỉ ngơi, vì xe của nhà sản xuất bị tắc đường nên em mới có cơ hội nói chuyện với anh vài câu.
Đáng tiếc còn chưa nói đủ thì người của bên sản xuất đã đến, lúc ấy em cực kỳ thất vọng nhưng cũng có chút thu hoạch ngoài ý muốn.”
Đối với việc này, hình như Trình Gia Mục cũng có chút ấn tượng, nhưng mà các cô cậu mê muội muốn gặp cậu như thế này quá nhiều.
Huống hồ, dù sao cũng đã lâu như vậy, chẳng qua là vẫn có thể gợi lên hứng thú của cậu: “Là thu hoạch ngoài ý muốn gì?”
Nụ cười của Hoắc Dật có chút giảo hoạt, nhưng dù biểu lộ u mê kia chợt lóe lên, thì hắn vẫn giữ được vẻ mặt lãnh diễm cao quý của ngao tổng, Hoắc Dật nói: “Biết được đam mê kỳ quái của anh, thích uống nước soda quá hạn.”
Trình Gia Mục sững sờ vài giây, lại phản ứng rất nhanh: “Đó là nước Thảo Cỏ biết không! Mấy người đều là những kẻ không hiểu được sự thưởng thức của nhân loại!”
“Chờ một chút, hóa ra cậu không thích uống nước Thảo Cỏ sao?”
Hoắc Dật ghét bỏ nói: “Đương nhiên là không thích uống, thứ nước đó uống vào cứ như rơm bị nhai nát trộn với nước rửa chân vậy.”
Không thể không nói, cũng có một chút hao hao.
Nhưng mà loại vũ nhục nước thánh trong lòng cậu này, vậy mà cũng không khiến Trình Gia Mục lập tức nổi giận, cậu chỉ hỏi: “Cậu không thích uống, vậy vì sao trong nhà lại trữ nhiều như thế làm gì?”
Hoắc Dật đáp như thể đương nhiên: “Là vì muốn chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào, nếu như một ngày nào đó anh bị em đả động, muốn tới nhà của em làm khách, cũng nên có sẵn chút đồ uống mà anh thích uống chứ.”
Trình Gia Mục cảm thấy trái tim của mình lập tức bị trúng một tiễn, cảm động đến rối tinh rối mù.
Hoắc Dật nói tiếp: “Nước Thảo Cỏ trong nhà đều được thay đổi định kỳ, trong mỗi phòng đều có, mãi cho tới khi anh xảy ra chuyện.” Nói đến đây hắn dừng một chút mới lại tiếp tục: “Em cho rằng anh cũng sẽ không trở lại nữa, nước Thảo Cỏ trong nhà cũng không có ai uống.
Có đôi khi em vẫn trông mong rằng tất cả đều là một giấc mộng, ngày hôm sau anh vẫn sẽ khỏe mạnh xuất hiện tại studio, quở trách nói em phải tôn trọng tiền bối.
Dù biết rõ là lừa mình dối người, thế nhưng từ đầu đến cuối em cũng không ném chúng đi, nhưng cũng không còn thay đồ mới nữa.”
Hoắc Dật nói rất bình thản, giống như đang tự thuật câu chuyện về người khác.
Nhưng trên thực tế, quãng thời gian hắn từng trải qua kia thực sự đau đớn đến không muốn sống.
Lúc đó hắn như một con ếch ngồi dưới đáy giếng, liên tục mua say, tự giam mình ở trong nhà một tháng không ra khỏi cửa, khiến cho cha mẹ và anh trai bị dọa sợ.
Cuối cùng lúc vừa dỗ vừa lừa hắn rời khỏi nhà, râu tóc đã mọc thật dài, quả thật nhìn rất đáng sợ.
Không một ai biết được hắn đã khổ sở và tuyệt vọng tới nhường nào.
Đó chính là người mà hắn đã tâm tâm niệm niệm suốt mười năm, một mực cẩn thận từng li từng tí đến mức không dám chạm tới.
Hắn sợ rằng ngay cả làm bạn bè bình thường cũng không thể, đương nhiên với quan hệ giữa bọn họ mà nói, cũng không được tính là bạn bè.
Hắn tựa như đang bưng lấy bảo bối đã đánh mất mà còn tìm lại được, Hoắc Dật duỗi tay vòng qua ôm lấy người thanh niên bên cạnh mình.
Trình Gia Mục cũng không tránh đi, cứ như vậy mặc cho hắn ôm, cũng không biết vì sao nhưng cậu cảm thấy rất có lỗi, bèn thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
“Tại sao phải nói xin lỗi?” Hoắc Dật hỏi, ánh mắt tràn đầy ôn nhu: “Anh không hề có lỗi với em, là em có lỗi với anh.
Bởi vì anh đi rồi, em quả thực không chịu đựng nổi, cũng có lẽ là ý trời, cho nên ngày đầu tiên em ra ngoài đã gặp được Trình Gia Mục, còn cảm thấy rằng mình đã phản bội anh.”
Trình Gia Mục cảm thấy Hoắc Dật của lúc này, cực kỳ giống với chó ngao Tây Tạng khi nhận chủ, chỉ đối với một mình cậu hắn mới dịu dàng và ngoan ngoãn thế này, hà khắc gì đó không hề hợp với hoàn cảnh.
Trình Gia Mục buồn cười nói: “Tôi chưa hề cho cậu bất cứ cam kết gì, sao có thể xem là phản bội.”
Có những người khi phản bội sẽ rất khốc liệt, có người lại rất thấp.
Nếu như Tiết Vũ có được một phần mười sự si tình của Hoắc Dật, cũng sẽ không hạ sát chiêu với mình.
“Kỳ thật nói ra thì, em còn muốn cảm ơn vụ tai nạn xe cộ kia.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn kia, em vĩnh viễn cũng không có cơ hội được sớm tối ở bên anh như thế này.”
Trình Gia Mục giật mình trong lòng, chỉ trong nháy mắt lòng đã chùng xuống.
Hoắc Dật phát hiện cậu có hơi