Ngày hôm sau, Hoắc Dật liền đăng một tấm ảnh chụp chung giữa mình và Trình Gia Mục lên weibo, mục bình luận lập tức bùng nổ.
#Hoắc Trình phát đường lập tức leo lên top 1 hot search.
Vị trí thứ hai là #Đảng Hoắc Trình không phục, rõ ràng anh Mục nhà tôi cũng rất công.
Nhưng bên dưới bình luận của hashtag này đều là mấy câu trào phúng:
“Ha ha ha, chuyện này buồn cười quá đi, tiểu Mục nhà mấy người lấy cái gì để áp đảo Hoắc đại ca nhà tôi?”
“Phụt! Tiểu Mục mà làm công thì đúng là rất đáng yêu nha! Tuy nhiên lần này tôi vẫn đứng về phía Hoắc Dật.”
Trình Gia Mục đang ngồi lướt weibo: “…”
Thời gian này quả nhiên không nên làm gì hết.
Người đàn ông nào đó vừa mới áp đảo nàng dâu nhà mình, đang cực kỳ thỏa mãn mà tựa người trên đầu giường, chỉ thiếu nước ngậm một cây xỉa răng để bày tỏ rằng mình vừa mới được ăn uống no nê.
Hắn nghiêng đầu qua hỏi cậu: “Nhìn cái gì mà nhập tâm như vậy?”
Trình Gia Mục ném di động lên giường, bình tĩnh nói: “Tôi muốn thượng cậu.”
Hoắc Dật: “Cái gì? Anh muốn ở bên trên? Nhiệt tình như vậy?”
Trình Gia Mục nói: “Tôi muốn làm cái kia!”
Hoắc Dật: “Ừm, anh tự động đi.”
Trình Gia Mục cảm thấy mình hẳn là nên phản kháng, thực sự đè Hoắc Dật xuống đất mà làm một lần, như vậy có lẽ sẽ có thể thay đổi hình tượng ‘tổng thụ’ của mình.
Đừng hỏi vì sao mà cậu biết được cái từ ‘tổng thụ’ này, bên dưới weibo của cậu đã tràn ngập bình luận.
Bọn họ vừa mới ‘vận động’ xong, Hoắc Dật còn đang hài lòng nửa ngồi nửa nằm ngay đầu giường.
Gương mặt thì lười biếng, nhưng cơ ngực rắn chắc đang phơi bày nhìn lại vừa đẹp trai vừa cường tráng, tản ra thứ hormone thuần nam tính.
Trình Gia Mục nhìn hắn, khẽ nuốt một ngụm nước miếng, cậu nghĩ nếu giờ mà đến một lần nữa thì cũng không phải là không thể.
Thế là Trình Gia Mục liền điều chỉnh lại hô hấp, nỗ lực phô bày khí tràng cường đại rồi nhào tới, kết quả lại bị Hoắc Dật ôm vào trong lòng.
Nửa giờ sau, Trình Gia Mục nói: “Hoắc Dật, cậu cút ra ngoài cho tôi! Đã nói là để tôi ở trên kia mà.”
Hoắc Dật: “Ừm.”
Lại thêm một giờ nữa, Trình Gia Mục: “Hoắc Dật, cậu là ngựa giống à?”
Hoắc Dật: “Ừm.”
Sau một tiếng rưỡi, Trình Gia Mục xụi lơ trên giường, quyết định sẽ không tiếp tục chủ động nhào tới nữa.
Dường như Hoắc Dật vô cùng hưng phấn với chuyện cậu chủ động, Trình Gia Mục xoa xoa vùng eo vừa chịu đủ tra tấn của mình, nuốt nước mắt thỏa hiệp: Muốn ở dưới thì cứ ở dưới đi, thực ra cũng rất thoải mái mà, làm người thì phải biết học cách thỏa mãn.
Bộ phim ‘Lệ Minh Châu’ bắt đầu chính thức khởi quay.
Cảnh quay của hôm nay là đoạn mà A Minh phải vào viện, Tri Chu đã không ngủ không nghỉ để chăm sóc hắn.
Hoắc Dật nằm trên giường, trên mặt được đánh phấn lót, ngay cả môi cũng được phủ một lớp phấn mỏng khiến ngoại hình trở nên ốm yếu.
Trên đầu và cánh tay cũng đều quấn băng vải, một bên chân còn bị quấn gạc rồi treo lên cao, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Lúc đứng xem Hoắc Dật được trang điểm rồi dùng đạo cụ cố định lại, Trình Gia Mục nhìn thấy trên mặt hắn là dáng vẻ khó chịu đến sống không nổi, liền nhịn không được mà suýt chút nữa bật cười.
Thế nhưng máy quay đang nhắm về phía họ, Trình Gia Mục lập tức thu hồi ý cười rồi tiến vào trạng thái nhập diễn.
Trình Gia Mục bưng chén canh lên, Hoắc Dật liền suy yếu hé miệng.
Cậu múc một thìa, nhẹ nhàng thổi thổi rồi đưa đến bên miệng Hoắc Dật: “Nếm thử cái này đi, bổ sung canxi.” Hoắc Dật uống hết nhưng lại khẽ nhíu mày.
Trình Gia Mục hỏi: “Không ngon sao?”
Hoắc Dật đáp: “Ngon.”
Trình Gia Mục cúi đầu tự mình nếm thử một miếng, để lộ ra hình xăm trên cổ Tri Chu.
Vùng cổ trắng nõn phối hợp với đường cong của hình xăm màu đen, hai màu sắc này tạo nên sự tương phản rất rõ rệt, giống hệt như người đàn ông này vậy.
Lúc cậu an tĩnh thì vừa nhu thuận lại vừa xinh đẹp, nhưng khi động tình thì cực kỳ dã tính.
Trình Gia Mục nói: “Uống rất ngon nha.”
Hoắc Dật há to miệng, bất mãn nói: “Cũng bởi vì quá ngon nên anh mới không muốn uống.”
Trình Gia Mục bày ra biểu cảm vừa bực mình vừa buồn cười, thỏa hiệp buông chén canh xuống: “Sao anh cứ như trẻ con thế, lúc trước quả thực không phát hiện ra nha.”
Hoắc Dật nói: “Tri Chu, anh muốn uống canh mà em nấu.”
Trình Gia Mục cười, cúi đầu tặng cho Hoắc Dật một nụ hôn: “Canh em nấu anh luôn ngại khó uống, giờ lại còn đòi hỏi, đúng là khó hầu hạ mà.”
Hoắc Dật kéo tay cậu: “Tri Chu, cảm ơn em.”
Tống Thần: “Cắt! Cảnh này qua! Làm tốt lắm, kỹ năng diễn xuất của tiểu Mục rất tốt, tình cảm của Hoắc tổng cũng vô cùng phù hợp.”
Trình Gia Mục nghĩ: Đương nhiên, chúng tôi đang dùng chính mình để diễn mà.
Đây là cảnh quay cuối cùng trong bệnh viện rồi, bởi vì phải chăm sóc vị đại gia có địa vị lớn như Hoắc Dật, cho nên cảnh quay có trang phục gây khó chịu nhất này buộc phải quay xong trong một lần.
Cảnh diễn trong bệnh viện không nhiều, tính ra thì chỉ có khoảng mười hai, mười ba cảnh.
Lúc biên tập không biết có thể giữ lại được mấy cảnh, có lẽ còn chưa đến mười phút nhưng lại phải quay nguyên cả một ngày.
Đây chính là sự khác biệt giữa phim điện ảnh và phim truyền hình, phim truyền hình thì cần phải làm cho nhanh.
Giống như đoàn làm phim của Cao Nhậm vậy, một ngày có khi phải quay liên tiếp mười mấy hai mươi cảnh, mà còn phải quay đi quay lại mới được.
Nhất là đối với đạo diễn lớn như Tống Thần, vì cái hắn nhắm đến là giải thưởng cho nên căn bản không hề quan tâm tới việc quay phim trùng vào ngày nghỉ lễ, hay là nghỉ đông nghỉ hè gì đó.
Nhân viên hậu trường bắt đầu dỡ bỏ từng lớp băng gạc trên người Hoắc Dật, chờ bọn họ tháo sạch cũng đã là chuyện của nửa giờ sau.
Mấy ngày nay đúng là Hoắc Dật đã phải chịu khổ, Tống Thần có yêu cầu rất cao, với những thứ có chi tiết nhỏ như đạo cụ cũng phải thập toàn thập mỹ.
Hắn muốn họ phải làm từng bước theo đúng trình tự như trong bệnh viện, không thể thiếu lớp gạc nào, thậm chí thạch cao cũng phải làm thật.
Quay xong cảnh này, rốt cuộc đã có thể đập vỡ đống thạch cao quấn trên tay Hoắc Dật.
Cũng may là hiện giờ thời tiết đã se lạnh, nếu không cánh tay nhất định sẽ mọc rôm hoặc nổi mẩn.
Đột nhiên Trình Gia Mục lại nhớ tới cái lúc mà mình nằm viện, Hoắc Dật cũng đến thăm cậu mỗi ngày.
Khi đó hắn còn chưa biết thân phận thật của cậu, thế nhưng vẫn luôn xoắn xuýt.
Thỉnh thoảng Đào Đào lén lút đến đưa món canh xương hầm mà cô nấu cho cậu, Hoắc Dật biết được lại còn ghen tuông.
Sau khi được giải thoát khỏi trạng thái xác ướp kia, hắn liền nhìn Trình Gia Mục: “Em cười cái gì?”
Trình Gia Mục ngẩn người, lúc này cậu mới chậm chạp phát hiện ra: “Tôi cười sao?”
Hoắc Dật gật đầu: “Còn cười đến là hạnh phúc.” Giọng nói vô tình lộ ra chút bất mãn.
Mình còn sống sờ sờ ngồi ngay đây, thế mà không hiểu vợ nhỏ vừa nhớ tới cái gì, còn cười ngây ngô nữa chứ.
Trình Gia Mục đành phải nói: “Tôi nhớ