Tác giả: An Nhiên Chi Lạc
Cứ như vậy trầm tư nhìn phong cảnh lướt qua, 15p’ sau chiếc xe cũng dừng lại. Thu Tâm cầm một tờ tiền mệnh giá lớn để lại trên ghế. Mở cửa xe, cô thong thả đi vào quán café giản dị trước mắt.
Khi Thu Tâm bước vào quán liền thu hút khá nhiều tầm mắt, bất luận nam nữ khi thấy một người đẹp như vậy đều theo bản tính liếc nhìn mấy lần. Đã quen mới tình cảnh này, cô chỉ đưa mắt quan sát một vòng trong quán, thấy cái bàn sát góc có người mình cần tìm thì cười nhạt đi tới.
Bỏ túi xuống, Thu Tâm cũng ngồi vào ghế, nhìn người trước mặt nhíu mày xem đồng, cô vui đùa nói:
“Chỉ chậm có 3p’ thôi.”
Người trước mặt ăn mặc như một thư ký, tóc đen búi cao, đeo chiếc mắt kính tam giác, người chỉ nhìn sơ sẽ nghĩ cô ta là một người nghiêm khắc nhưng thực tế.
“Thu Tâm, sao cô cứ như trạch nữ ngày ngày không bước ra cửa thế?! Muốn tìm cô cũng phải vì có công việc. Mấy ngày nay thế giới ra sao, công ty như thế nào, rồi cả tạp trí trai đẹp đã rung động thay đổi đến chóng mặt cô có biết không?”
Nhướn nhướn mày, mặt Thu Tâm bình tĩnh, đưa tay nâng ly trà nhấp một ngụm, trong lòng thần nghĩ: Cô trạch nữ sao? Đêm nào cô cũng ăn chơi thác loạn ở TheKing cả mà. Chỉ có điều, đa phần mọi người sẽ không nhận ra. Thế nên, nhún nhún vai, cô không chút lên tiếng phản bác. Một khi đã tới đây, cô đã chuẩn bị tâm lý nghe người phụ nữ trước mắt buôn dưa lê.
“Lại cái biểu tình này. Cô làm như tôi nói nhiều lắm không bằng.” Phụng Linh bất mãn nói. Cầm một cuốn sổ nhỏ và một dây cột tóc đặt lên bàn đẩy qua chỗ Thu Tâm.
Cầm hai thứ lên, Thu Tâm không vội mở quyển sổ mà dùng ngón đung đưa dây cột tóc nói:
“Đây là…”
Trong mắt Phụng Linh lóe lên một tia sáng, bắt được một cơ hội để thao thao bất tuyệt:
“Đây là sản phẩm mới của tiểu Cần. Cậu ta nói gần đây xuất hiện rất nhiều thành phần nguy hiểm, đặc biệt là…”
Thu Tâm nhìn biểu cảm tỏ ra thần bí của Phụng Linh cũng đành lên tiếng:
“Ồ! Là gì?”
Phụng Linh rất vừa lòng với biểu hiện hợp tác của cô nên mặt mày liền giãn ra, đôi môi đỏ mọng khẽ nói:
“Biến thái!”
Bàn tay cầm ly trà của Thu Tâm khựng lại, tròng mắt long lanh xẹt qua một tia nghiền ngẫm, nở một nụ cười:
“Là biến thái ư?”
Phụng Linh nghiêm mặt gật đầu ngay lập tức, kể lại mấy vụ án mấy gần đây. Đã có năm cô gái trẻ bị biến thái chích thuốc kích thích sau đó là bị cưỡng hiếp. Nếu thế thì chỉ có thể gọi hắn là yêu râu xanh nhưng điều quan trọng hơn nữa là sau khi đã làm xong hắn còn mổ ngực ăn sống tim nạn nhân.
Thấy cô khi nghe thấy ăn tim sống thì cười nhạt thì Phụng Linh biết Thu Tâm đang nghi ngờ nên nhanh chóng cầm từ trong túi ra một tấm hình.
Trong hình là cảnh đêm mơ hồ nhưng có mơ hồ cũng thấy cảnh một người đang ăn cái gì đó, bên dưới là một cơ thể phụ nữ nằm khỏa thân. Trả lại tấm hình cho Phụng Linh, cô nói:
“Vậy công dụng của sợi dây này là gì?”
“Một kích tất sát?”
Phụng Linh nghe Thu Tâm nói giết người với giọng điệu rất bình thường nên trong lòng liền tự nhận định cô chỉ đang nói đùa. Trừng mắt một cái, Phụng Linh mới từ từ giải thích:
“Dây thun này được đặc chế có ba công năng: Thứ nhất là dẻo, co giản tốt. Thứ hai là trong đó có một viên thuốc mê cực nặng. Thứ ba là nó có thể phát tín hiệu cầu cứu. Chỉ cần cô không phải bị nhốt dưới 300m đất hay rớt xuống biển là được.”
Nghĩ nghĩ, Thu Tâm liền vuốt tóc lên cao, cột một kiểu tóc đuôi ngựa, cần cổ thon dài trắng nõn lập tức lộ ra, cột xong cô liền bắt đầu mở quyển sổ trên tay. Cong khóe môi, cô thầm nghĩ “Nhiệm vụ lần này có vẻ hơi nóng bỏng.”
Phương Linh thấy cô đóng quyển sổ lại thì nói thêm:
“Tối nay đột nhập vào hệ thống khách sạn Rewit có hơi khó. Cô có cần thêm vài cao thủ máy tính hỗ trợ không?”
Chưa kể cho mọi người biết, Thu Tâm là một hacker rất ẩn mình. Cô nhận làm thu thập chứng cứ cho cơ quan nhà nước. Việc làm này cũng chỉ lâu lâu mới có, vì vậy Thu Tâm liền xem đây là thú vui tiêu khiển khi rảnh rỗi mà đồng ý.
Tối nay ở khách sạn Rewit sẽ tổ
chức một buổi dự tiệc chúc mừng Thiếu tướng Đình Quân lập công lớn. Một cái bẫy được sắp đặt. Đêm nay Thiếu tướng này không thiếu diễm phúc rồi. Công việc của cô là công phá tầng bảo vệ, âm thầm quy lại cảnh nóng.
Cảm thấy đã hơi đói bụng Thu Tâm liền kiếm cớ rời đi. Bắt một chiếc taxi, ăn một bữa sáng mình thích. Tâm trạng rất tốt, cô quyết định trở về nhà nghĩ ngơi. Nhiệm vụ gì cũng phải chờ đến nữa đêm, sáng nay đã thức dậy sớm nên trở về ngủ bù.
--- ------ ------ ------ -------
Khách sạn Rewit, 11 giờ 30 phút 37 giây.
Trong chiếc xe hơi đen kín đáo gần đó, Thu Tâm chuyên chú đánh máy tính, phòng ngự nơi đây quả không tầm thường rất nhiều mật mã khiến dự tính lúc đầu của cô bị lệnh quỹ đạo.
“Cạnh!” Gõ một phát cuối cùng, Thu Tâm thở ra một hơi. Vừa kịp lúc.
Màn hình máy tính hiện lên một căn phòng sang trọng.
Người đàn ông trong phòng tuy trong mắt dục hỏa đã lên cao nhưng vẫn ngồi trấn định, quân phục mặt trên người thẳng thớm. Chỉ có điều. Người này có tài giỏi cỡ nào nhưng người đẹp trước mắt cộng thêm bị trúng thuốc thì... nghĩ đến tình cảnh khi cô đưa clip đêm xuân nóng bỏng này của hắn ta cho nhà nước. Khẳng định sẽ dấy lên vô số phong ba. Mà thôi, chuyện sau này cũng chẳng liên quan tới cô. Thưởng thức cảnh nóng mới là chuyện quan trọng.
--- ------ ------ ------ -----
Đình Quân ba lần bảy lượt xô ngã người con gái xinh đẹp trước mắt nhưng cô ta lại không biết điều mà tiến lên để quyến rũ hắn. Khốn khiếp! Cạm bẫy này đã được mấy lão cáo già thiết kế tinh vi, bây giờ hắn chỉ có thể cầm cự thêm được 2p’. Thời gian quá ngắn, cứu viện đến thì e rằng hắn đã mất khống chế.
Bàn tay nắm chặt đến gân xanh nổi nên cuồn cuồn. Người con gái này đã qua huấn luyện nên rất biết cách trêu trọc thú tính đàn ông, cô ta cởi từng chiếc nút áo, bộ ngực đẩy đà lập tức nhảy ra, nụ hồng mơn mởn mặc người bút mút chọc thẳng vào mắt Đình Quân. Cự vật đã sớm chọc thẳng đứng càng thêm bành trướng, ánh mắt hắn đỏ ngầu, ngực thở hồng hộc.
Cô ta biết thời cơ của mình đã đến, không chút do dự tụt bộ váy xuống, chiếc quần lót ren không che nổi vùng tam giác mum múp thịt, cảnh xuân nửa hở nửa che quả thật là một chiêu trí mạng. Tiếp theo cô ta từ từ dọc theo đường cong cơ thể đưa một ngón tay xuống móc nhẹ hoa huy*t, dòng nước nhớp nháp óng ánh tràn ra, cô ta cười ngượng ngùng đưa ngón tay đó lên miệng liếm mút như trẻ nhỏ thích ăn kẹo ngon.
Đình Quân có thể nghe tiếng dây thần kinh của mình đứt cái “pực”. Gầm lên một tiếng, hắn như một con báo tràn đầy sức mạnh kéo cô ta ngồi xuống đùi mình, bộ ngực trắng lập tức dựng thẳng trước mặt, hắn đưa tay cuồng bạo xoa nắn, miệng há to ngậm một bên.
“Ưm…A…Thiếu t…ướng….”
Vừa rên rỉ, cô ta cứ như xà tinh luồn tay cởi thắt lưng, kéo khóa quần, nhìn vật to lớn chỉ còn cách một lớp vải tam giác, nơi đó của cô ta càng hưng phấn đến chảy nước nhờn thấm đẫm chiếc xì mỏng manh.
“Thiếu tướng… hãy chơi người ta đi…” Giọng nói dụ dỗ quyến rũ kết hợp với cặp mông cong ma sát nơi sưng cứng. Cô ta không tin người đàn ông này còn có thể chỉ ăn trên không ăn dưới.
Quả thật nhịn tới mức này đã là cực hạn của Đình Quân, hắn đưa tay kéo xuống chiếc quần vướng víu, bàn tay hữu lực mông cô ta lên.